Hôm nay,  

Nghề Giáo Cao Quí

05/07/201000:00:00(Xem: 97177)

Nghề Giáo Cao Quí

Tác giả: KimTrần
Bài số 2938-28238-vb2070510

Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả đã hai lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2005, cô là người trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v  "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp  ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là câu chuyện của cô giáo Kim Trần. Các bậc phụ huynh có nhu cầu về dạy kèm cho con em xin liên lạc: School First Learning Center (Westminster & Garden Grove). Tel (714) 467-8208.

***

Tôi đã ấp ủ ước mơ làm kinh doanh từ lúc mới sang Mỹ. Cuộc sống xa hoa, tự do và tiến bộ của xã hội Mỹ làm tôi rùng mình khi nhớ lại thời thơ ấu cơ hàn tôi và gia đình đã trải qua.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình nghèo sơ xác ở một ngôi làng nhỏ miền quê Việt Nam, ước mơ lớn nhất của tôi là được giàu có khi lớn lên, không phải ăn cơm không, mặc áo rách. Có lẽ vì thế tôi vẫn nghĩ khi bước lên đại học, tôi sẽ chọn  ngành Business Management- Quản Trị Kinh Doanh, hy vọng khi ra trường sẽ có cơ hội làm việc cho một công ty lớn của Mỹ rồi dần dần tiến bước như những người thành công khác.
Nhưng cuộc sống đâu diễn ra như những gì ta mơ mộng.
Lúc còn nhỏ mẹ tôi bảo tôi rất hư, lúc nào cũng không nghe lời mẹ. Tôi thích sống độc lập một mình, tôi thích đi ra ngoài giao tiếp, gặp gỡ nhiều người trong khi ba mẹ tôi chỉ muốn tôi học hành và ở nhà lo việc nhà. Mơ ước của họ là tôi sẽ theo ngành sư phạm, trở thành giáo viên gương mẫu như chú tôi vậy. Mẹ nói rằng trong tất cả các ngành nghề, nghề giáo là cao quí nhất, còn gì quý hơn công việc đào tạo thế hệ trẻ trở thành những người có ích cho đất nước. Nhà giáo còn luôn được mọi người kính. Mỗi lần nghe mẹ nói vậy tôi chỉ cười khì, và nhớ cô giáo cũ của tôi.
Ngày xưa khi ở Việt Nam cô giáo dạy văn rất thương tôi, vì tôi là cây văn của trường lúc ấy. Thân quí với cô giáo, tôi thấy cô dạy học 20 năm mà vẫn ở căn chòi rách nát. Cảnh nghèo khổ của cô  giáo làm tôi thấy ngán ngẩm. Tôi cãi với mẹ rằng tôi không muốn làm cô giáo vì tôi biết bản thân mình không có kiên nhẫn, rằng cuộc sống của những thầy cô giáo quá đơn điệu nhàm chán.
Mười chín tuổi tôi bước vào ngưỡng cửa đại học. Trong thời gian đi học, tôi đã làm thêm rất nhiều việc, vào mùa hè, buổi tối, buổi sáng, làm part time bất cứ lúc nào tôi có thể "nhét" vào thời gian trống. Tôi nhớ lại cái ngày bước chân vào nhà hàng làm waitress cho một tiệm phở, vì lúc đó là hè nên tôi làm full time, 8 tiếng một ngày, làm quần quật không ngừng. Vì quá mệt mỏi tôi xin vào một tiệm boba làm nước, nhưng số tiền lương quá ít ỏi khiến tôi đổi sang làm thư ký trong văn phòng. Cứ thế hết việc này đến việc khác mà vẫn không đủ tiền trang trải mọi thứ. Vì muốn tự mình nuôi bản thân từ lúc còn đi học. Một cô bạn học giới thiệu tôi vào một quán ăn sang trọng làm việc cuối tuần. Ban đầu là quán ăn Pháp, sau một thời gian ngắn quán có thêm nhạc sống, rồi bán bia rượu, sàn nhảy vui chơi cho mọi lứa tuổi từ trẻ đến già. Một ngày kia tôi nhận ra mình đang làm waitress cho một nhà hàng quán nhậu hoạt động chủ yếu vào cuối tuần. Tôi không thích những anh chàng la cà rượu chè, không thích mùi khói thuốc, không thích nơi chốn ồn ào ca hát nhảy nhót ấy ... không hiểu sao lúc đó tôi vẫn cố làm, có lẽ vì thời gian thích hợp cho việc học, vì tiền lương và tiền típ rất cao. Đối với bà chủ, tôi là một waitress đẹp và giỏi nhất trong quán. Nhưng với ba mẹ tôi, làm việc cho quán café và quán nhậu ở Mỹ là một nghề không tốt, vì vậy tôi đã giấu gia đình về việc làm, dù tự mình  thấy không làm việc gì xấu. Nhưng rồi một ngày kia, tôi phục vụ một bàn tiệc nhỏ mà vị khách chính là... chú của tôi. Chú tôi sửng sốt khi thấy tôi làm việc ở đấy. Không phải nói thêm gia đình tôi lúc ấy đã thất vọng về tôi thế nào. Tôi cũng không màng giải thích nhiều, chỉ lặng lẽ xin nghỉ việc.
Tôi nhớ lại không lâu sau đó, tôi vô tình xem một bộ phim nói về Casino, tôi bị ám ảnh bởi những gì diễn ra trên màn ảnh, tiếng reo hò, tiếng kéo máy, tiếng những đồng tiền rơi xuống lẻng kẻng. Nhưng điều làm tôi chú ý nhất là những người chia bài ... tôi thấy họ thật điêu luyện và sành điệu. Tôi tìm hiểu thêm về ngành dealer và biết họ kiếm được rất nhiều tiền. Vậy là tôi quyết định... đi học chia bài. Lúc ấy tôi vẫn còn đi học full time ở trường. Ba mẹ tôi rất sốc khi tôi quyết định học nghề dealer nhưng tôi thuyết phục họ bằng cách giữ lời hứa học hành ra trường và nghề dealer làm rất nhiều tiền, chỉ là công việc tạm thời.
Hai mươi tuổi, tôi học chia bài từ một ông thầy người Anh rất giỏi. Sau hai tuần, Pala Casino gần San Diego đến viếng thăm trường và chọn tôi làm một trong những dealer mới. 21 tuổi, một ngày, tôi trở thành dealer trẻ nhất trong sòng bài Pala. Lúc đó tôi vẫn đi học, làm việc từ tối đến gần sáng và lái xe hơn 3 tiếng mỗi ngày đi làm khiến tôi mệt mỏi, nhưng vì lương trung bình là $62 - $70,000 đô một năm, số tiền quá lớn đối với đứa sinh viên mới lớn nên tôi cố duy trì công việc và đi học cùng một lúc.


Nhưng tôi đâu ngờ làm việc ở sòng bài không đơn giản như tôi nghĩ. Gần một năm làm dealer tôi có thêm một nghề phụ "gambler". Tôi đi theo đồng nghiệp la cà các sòng bài khác sau giờ làm để đánh bài kiếm thêm tiền. Lúc đầu thì vui vì thắng nhỏ, càng vui vì thắng lớn... nhưng "cờ bạc là bác thằng bần", tiền làm được đều trả lại cho sòng bài. Chỉ mấy tháng sau tôi nhận ra mình không còn là mình nữa. Nhận được con F trong môn toán, môn mà tôi giỏi nhất nhì trong lớp, làm tôi choàng tỉnh và rùng mình nhớ lại thời chưa bước chân vào chốn tiêu cực này... Tôi xin nghỉ làm và trở lại học, cố gắng mỉm cười khi biết mình chưa quá muộn làm lại từ đầu.
Sau khi nghỉ chia bài, tôi học ngày học đêm mong đến ngày ra trường. Nhưng có lẽ cuộc đời còn lận đận, tôi đã quen thân với một anh chàng công tử nhà giàu trong vùng gần nhà. Chúng tôi yêu nhau say đắm như tất cả những gì đẹp nhất dành cho các cặp tình nhân mới lớn. Rồi một ngày kia anh dọn đi xa vì công việc, rồi dính vào nghiện ngập hút sách. Tôi đau đớn nhìn anh ngày càng thảm hại mà không làm gì được. Nỗi đau chia tay không bằng cơn đau tôi đã gánh chịu khi nhìn anh quằn quại vì số phận nghiệt ngã. Từ công việc làm dealer cho tới sự bất hạnh của mối tình thời mới lớn, tôi đều đã có dịp kể lại trong những bài viết về nước Mỹ.
Rồi cũng  qua những tháng ngày đen tối đó.
Tôi lại trở về tập trung học tiếp ngành nghề mơ ước, lúc rảnh rổi tôi giúp dạy kèm các cháu ở nhà làm bài tập homework, rồi nhận việc đến nhà dạy kèm cho các em nhỏ khác. Vậy là tôi trở thành cô giáo bất đắc dĩ. Dạy được một thời gian, số lượng học sinh tăng dần, tôi dạy gần như mỗi ngày, số tiền kiếm được cũng giúp tôi sống qua thời gian khó khăn lúc còn đi học. Điều đáng nói ở đây là trong tôi bắt đầu có sự thay đổi, tôi thích công việc dạy học, thích bên cạnh các em nhỏ, nâng đỡ các em trong việc học. Không có gì quý bằng sự kính trọng và tấm lòng của học sinh và phụ huynh dành cho tôi khi các em học ngày càng tiến bộ. Có những em gia đình khó khăn, tôi gần như không nhận tiền thù lao.
Sau một năm đi dạy kèm, tôi chợt nhận ra giá trị của của nghề giáo viên, không phải vật chất mà là tinh thần, đúng như lời mẹ dạy mà tôi từng bài bác. Tôi quyết định đi theo nghành Sư Phạm, bỏ lại sau lưng tham vọng trở thành một người kinh doanh thành đạt. Lúc ấy, ước mơ của tôi là dạy thật nhiều học sinh trở thành học trò giỏi, làm một giáo viên xuất sắc.
Cầm tấm bằng Đại Học Nghành Sư Phạm trong tay, tôi tiếp tục công việc đi dạy thêm được hơn một năm sau khi ra trường, rồi bỗng nghĩ đến việc mở một trung tâm giáo dục chuyên dạy kèm các em nhỏ. Lúc đó tôi có thể có riêng cho mình một lớp học, trở thành một cô giáo thực thụ. Dù không biết tương lai thế nào nhưng linh tính cho biết rằng tôi sẽ làm được. Tôi đã định mượn vốn đầu tư của ba mẹ tôi gần $40,000 để sang lại một trung tâm dạy kèm đang hoạt động... nhưng nghĩ lại số tiền ấy quá lớn so với ba mẹ tôi, mà bản thân mình không chắc chắn có thể làm nên hay không... Cuối cùng tôi chỉ mượn ba tôi $5,000, tự mình tìm được một chỗ vừa ý ở thành phố Garden Grove mở một phòng nhỏ để dạy học. Lúc đầu tôi đứng ra dạy mỗi ngày sau giờ học sinh đi học về, buổi sáng vẫn còn giờ đi làm cho một hãng bảo hiểm. Lúc ấy tôi đã có các bằng bảo hiểm trong tay và còn là một trong những nhân viên bán bảo hiểm thương mại "cừ"  nhất hãng. Lúc đầu tôi dạy một mình, chỉ có 3 em học trò đến đăng ký tuần đầu tiên mở lớp, rồi, 5, 10, 20....dần dần càng đông học trò, tôi mướn thêm phòng, giáo viên, nghỉ làm bảo hiểm chú tâm vào việc giảng dạy và xây dựng "ngôi trường" nhỏ của mình. Ngôi trường mang tên "School First Learning Center" được thành hình như vậy.
Sau hơn một năm nổ lực phấn đấu "ngôi trường" nho nhỏ của mình, đến nay tôi đã có 6 lớp học, hơn 12 giáo viên và đã mở thêm được một địa điểm thứ hai, lấn sang thành phố Westminster với 3 lớp học, 6 giáo viên và đã rất đông học trò, coi như một "thành tựu" đầu tiên trong đời làm bản thân và gia đình gật đầu mỉm cười.
Tôi sẽ không dừng lại ở đây. Con đường dẫn dắt thế hệ trẻ đến một tương lai tươi sáng hơn ngày càng hấp dẫn tôi. Tôi dự định sẽ mở thêm nhiều trường ở vùng lân cận và sẽ có nhiều lớp miễn phí giúp đỡ các em trong hoàn cảnh gia đình khó. Trở thành giáo viên tôi nhận ra một điều cuộc sống của tôi đã tốt đẹp hơn rất nhiều vì mình đã và đang làm một việc  góp ích cho xã hội  bằng cách xây dựng nền tảng học vấn cho thế hệ trẻ sau này. Tôi trân trọng và yêu thích nghề cô giáo hơn tất cả những công việc mình đã làm qua. Tôi kính trọng tất cả mọi người làm trong ngành giáo dục, và khuyến khích các bạn theo chân tôi vào ngành sư phạm. Khi yêu thích được nghề này, bạn sẽ thấy cuộc đời có ý nghĩa biết bao.
Về bản thân cuộc sống riêng tư, 26 tuổi tôi đã lập gia đình và có một bé trai. Chồng tôi là người Mỹ.  Anh là một trong những người lính Hải Quân (Marine) và đã đi ra trận ở nhiều quốc gia khác trên thế giới. Đối với tôi, tất cả những ngành nghề phục vụ cho lợi ích xã hội đều là những nghề cao quý, và dĩ nhiên làm giáo viên là công việc ý nghĩa nhất với tôi lúc này và mãi mãi về sau.
Kim Trần
(Karie Tran)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,583,752
Khôi An, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013, từng là một thuyền nhân. Từ tuổihọc trò, cô cùng người em gái phải rời bố mẹ, vượt biển năm 1983. Mười năm sau,1993, cô đã là một kỹ sư đại diện Intel đi “bàn giao kỹ thuật” cho các kỹ sư bảnxứ tại phân xưởng Intel ở Penang, Mã Lai.
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thiđậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về NướcMỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển,định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tạiVirginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon.Sau đây là bài viêt mới nhất của tác giả.
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, cư dânBerryhill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. Giảithưởng VVNM 2013, cô có 5 bài tham dư và đã nhận giải Vinh Danh TácGiả (hình bên) với hai bài viết tiêu biểu: “Thiên Thần Đen” và “CũngMột Đời Người”, kể về những di dân tị nạn tại Mỹ làm việc tới mứcquên mình để gửi tiền tiếp viện cho người thân còn ở quê nhà. Sau đâylà bài viết mới nhất của tác giả.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả là một Y sĩ nội khoa và là Giáo Sư Đại Học tại Texas. Bài viết về nướcMỹ đầu tiên của Bà là “Chai Dầu Gió Xanh”, kể chuyện trên một chuyến bay khitác giả hướng dẫn phái đoàn gồm 33 giáo sư, sinh viên đi Việt Nam thực hiện mộtchương trình y tế của đại học TWU, Texas. Bài viết thứ hai của bà là môt chuyệntình “đơn phương, nhẹ nhàng, thâm trầm mà sâu sắc” từng làm chính nhân vật màcũng là tác giả đẫm lệ.
Tác giả đã cộng tác với nhiều diễn đàn văn chương Việt và tham dự nhiều sinh hoạt văn hoá giáo dục cộng đồng. Nhân dịp Chợ Tết Cộng Đồng vừa được khai trương tại Little Saigon, xin mời đọc bài viết mới về gian hàng “Thả Thơ” trong Chợ Tết.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Hai bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh là “Nàng Dâu Mỹ” và “Cô Khách Sở Welfare” cho thấy cách viết chừng mực mà sống động. Sau đây là bài viêt thứ ba của tác giả là một truyện ngắn về phân ly và đoàn tụ, được ghi lấy ý từ một truyện ngắn của Rev. Howard C. Schade.
Chúc Mừng Năm Mới, mùng Một Tết Giáp Ngọ, Viết Về Nước Mỹ năm thứ 15 trân trọng mời đọc bài viết cảm động về hoa mai và mùa xuân từ một gia đình H.O. Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện sống tại thành phố Tacoma, làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp,
Ngày cuối năm Tỵ, đón giao thừa Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua. Ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013 với bài viết đầu tiên và cũng là bài duy nhất trong năm, kể về một gia đình có ba tôn giáo lớn của thế giới kết hợp:
Tác giả đã dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2006, với bút hiệu PNT, PnT và từng nhận một giải thưởng đặc biệt. Sau mấy năm bặt tin, ông viết lại với bút hiệu mới là Phạm Ngọc. Bài gần đây là “Cái Giá Của Tự Do.” Bài mới trước thềm Tết Giáp Ngọ là tự sự của tác giả, người tuổi Nhâm Ngọ, sinh năm 1942.
Nhạc sĩ Cung Tiến