Hôm nay,  

Nuôi Trẻ Sơ Sinh Tại Mỹ

05/09/201000:00:00(Xem: 137463)

Nuôi Trẻ Sơ Sinh Tại Mỹ

Tác giả: Chu Tất Tiến
Bài số 2983-28283-vb8090510

Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là  nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam.  Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và sau đây là bài viết mới nhất.

***

Thông thường, bà con ta nghĩ rằng cứ đẻ con tại các nước văn minh như Mỹ này, thì nhất định sẽ tạo ra những đứa trẻ vừa khỏe vừa đẹp vừa thông minh. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì ở xứ này, tiện nghi gấp trăm lần ở quê nhà mình. Hệ thống bệnh viện cũng sạch sẽ, tối tân gấp trăm lần mình. Như vậy, nhất định điều làm cho bà con ta tin tưởng như trên sẽ được thực hiện dễ như thò tay vào túi lấy đồ vậy.
Năm 1990, khi vừa sang Mỹ, tôi hỏi một anh bạn trẻ hơn tôi chừng 10 tuổi về tinh hình gia đình. Anh cho biết đã mất một đứa con sau khi cháu bé được chừng 20 tháng. Về nguyên nhân cái chết, anh nói: "Người ta gọi là SDS, Sudden Death Syndrome, có nghĩa là chết bất ngờ mà không có nguyên nhân". Anh còn cho biết thêm là ở xứ Mỹ, nhiều trẻ em chết như vậy lắm! Người viết ngạc nhiên: "Sao lạ vậy" Xứ Mỹ mà không tìm ra nguyên ủy của cái chết mà chỉ nói khơi khơi như vậy, thì không phải là Mỹ rồi!" Nhưng dĩ nhiên, anh bạn tôi, cho dù có đồng ý với tôi đến thế nào chăng nữa, cũng chỉ biết chấp nhận là "bác sĩ nói thế, thì nó như thế!"
Với bản tính hay thắc mắc, luôn muốn tìm hiểu nguyên ủy của từng sự việc, nhất là các sự việc khó hiểu đến kỳ quặc, người viết hỏi thêm nhiều câu hỏi khác liên quan đến sự ra đi đột ngột của cháu bé. Rất tiếc, anh bạn không có câu trả lời. Mãi đến khi có cơ hội đến nhà anh chơi, thấy cháu thứ hai của anh bạn, chừng hơn 2 tuổi, đang ngủ say trên giường. Nhìn cháu ngủ sấp, tôi ngạc nhiên hỏi anh:
-Sao anh lại cho cháu ngủ sấp như thế kia"
Anh trả lời:
-Thì ở bên này, trẻ con hay ngủ như vậy! Nếu ngủ sấp thì các cháu ngủ ngoan lắm, không quậy như khi ngủ nằm ngửa!
Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua, tôi vội hỏi anh:
-Thế.. cháu thứ nhất cũng ngủ như thế ư"
-Vâng, đúng thế!
Tôi giật mình:
-Như vậy, tôi biết nguyên nhân cái chết của cháu rồi! Anh để cháu bé ngủ sấp như thế, thì có khi cháu cọ quậy, đầu cháu quay qua quay lại, có thể mũi cháu bị đè dưới gối, ngạt thở, mà cháu không có khả năng chuyển lại cái đầu, cháu ... đi luôn! Không có gì là "Sudden Death Syndrome" cả!
Tôi khẳng định:
-Các cháu bé, nếu chết trong khi ngủ nằm sấp, thì lỗi tại cha mẹ! Anh phải cho cháu thứ hai này nằm ngửa lại! Cháu có khóc thì dỗ, không thể để bất cứ cháu nào nằm sấp mà ngủ cả!
Anh bạn tôi hoảng hốt, vội chạy lại nôi con, lật ngửa cháu lên! Cháu bé ngủ lại được vài phút thì bắt đầu khóc quấy, nhưng mẹ cháu cố dỗ cháu một lúc thì cháu ngủ lại. Dù cho vất vả vài phút, nhưng trên môi của hai vợ chồng cùng điểm một nụ cười. Họ đã tìm ra nguyên ủy của cái chết bất thình lình của đứa thứ nhất, và tin rằng đứa thứ hai sẽ sống vững vàng như mọi người khác.
Sau đó, trong một lần đi lễ nhà thờ, tôi lại ngạc nhiên thấy một bà mẹ trẻ dẫn hai đứa con nhỏ đi lễ. Một cháu chừng 3 tuổi chạy lăng xăng hết hàng ghế này đến hàng ghế khác, trong khi đó, cháu kia chừng hơn 1 tuổi, bò trên sàn nhà thờ! Nhìn cháu bò trên mặt đất chứa hàng tỷ con vi khuẩn, vi trùng được lôi vào từ đế giầy của hàng ngàn người, đã từng vào nhà cầu, restroom ở đâu đó, đã từng dẫm phân chó, phân mèo, tôi lạnh cả người! Tại sao lại có người cha, người mẹ vô tâm như thế" Khi bò, bàn tay, cùi chỏ, đầu gối của cháu sẽ lê lết trên những dấu chân kia, rồi cháu lại đưa tay lên miệng mút mút...Thế rồi khi cháu bị bệnh, lại đổ tại Chúa, tại Trời hay tại số mệnh!


Một lúc sau, bà mẹ trẻ bế con lên, nựng nịu, nhưng cháu cứ nhoài xuống đất. Người mẹ phải rút trong cái túi đeo lưng (back pack) ra một chai sữa nhỏ, mở nắp đậy tù ti ra, nhét vào mồm cháu. Được cái tù ti, cháu bé nín khóc, nhưng chỉ một lúc, cháu nhả ra. Chiếc tù ti lăn xuống đất! Bà mẹ trẻ lập tức nhặt lên, nhét vào miệng cháu bé! Tôi lại rùng mình lần nữa! Trời ơi! Chiếc tù ti khi rơi xuống đất thì đã lăn vài vòng trên mặt đất. Vì đang ướt sữa, cái tù ti nhất định sẽ hút hàng trăm hạt bụi trong đó có hàng triệu con vi khuẩn vi trùng...Những con vi khuẩn, vi trùng đó thênh thang lọt vào miệng của cháu bé đáng thương, vô tội kia!
Trong nhiều lần khác, tôi chứng kiến một số bà mẹ văn minh hơn, khi nhặt tù ti lên, thì chùi ngay cái đầu tù ti váo áo mình! Có lẽ cho rằng áo mình mới giặt hôm qua, còn sạch nguyên, chùi một tí đâu có sao" Đa số thì sau khi lấy lại bình sữa hay tù ti, thì nhét vào trong cặp, không có lấy một cái bao ny lông để cất tù ti. Một bà thì gọn nhẹ hơn, cái bình sữa thiếu nắp đậy được gài vào bên hông của cái túi đeo lưng, không cần biết cái tù ti đó sẽ bám bụi đường trường...
Điều đau lòng là một số bà mẹ nuôi con theo kiểu dã chiến này lại hay cãi, ít khi chấp nhận cho người góp ý về cách nuôi con của mình. Để đến khi cháu lớn lên èo uột, mặt dài thong, tay chân xanh xao, lại đổ tại Chúa, tại Trời hay tại số mệnh!
Ở nhà, điều thường thấy hơn là khi các ông bố, bà mẹ đi làm về, là lập tức chạy đến con, (hay cháu), ôm bế lên, hôn hít mà không rửa tay chân sạch sẽ, không thay cái áo sơ mi mình mặc đi làm đã nhuốm bụi đường, hay các chất hóa học ở sở. Tôi cũng thấy ngay cả các vị Bác Sĩ, Dược Sĩ, cũng nhào vào ôm con ngay khi vừa bước vào cửa nhà, không nhớ rằng cái áo mình mặc ở bệnh viện đã bị các loại vi khuẩn từ các người bệnh bay bám vào! Kỹ Sư, Giáo Sư...những người có bằng cấp cao, dĩ nhiên còn tệ hơn bác sĩ, nghĩa là tay chân ít khi rửa trước khi ôm bế con. Nhiều gia đình còn ở trong khu chung cư, chật hẹp, vẫn để cho con nằm, ngồi chơi đùa ngay gần cửa, chỗ để giầy dép của trăm loại người đến thăm...
Gần đây, người ta mới khám phá ra một loại vi khuẩn kinh khủng nằm trong cơn ho của người lớn, gây chết trẻ em ngay lập tức. Căn bệnh kinh khủng này có thể tránh được nếu người lớn chịu đi chích ngừa nhưng tin này hình như không phổ biến lắm, nên tôi vẫn thấy có người lớn vừa dỗ trẻ, vừa ho...Tuy có quay mặt đi để ho, nhưng họ không biết rằng, một khi họ ho ra ngoài không khí, vi khuẩn đâu chỉ ..đứng tại chỗ, mà cũng bay vòng vèo trong nhà bốn phương, tám hướng, gặp mấy em bé mà khả năng chống trọi còn yếu xìu, thì sẽ đáp xuống nhanh hơn trực thăng.
Bên cạnh việc "làm trung gian đưa bệnh đến con trẻ", người lớn còn sao nhãng trong vấn đề "đàm thoại" với con cháu. Có bậc cha mẹ bận đi làm, thì "bán cái" cho người giữ trẻ, mà không theo dõi các sinh hoạt tại gia khi bố mẹ đi làm, không dặn dò kỹ lưỡng từng trường hợp cái gì "cấm", điều gi không "cấm" cũng như không dặn người giữ trẻ hay nói chuyện với trẻ! Dù cho cháu mới có 3, 4 tháng, các chàu rất cần nói chuyện với cha mẹ, với người lớn. Cháu nào được cha mẹ ,ông bà hay nói chuyện, thì sau này sẽ có trình độ nói năng lưu loát hơn là các cháu ít nói chuyện ngay khi còn bé.
Điều cuối cùng, trẻ nhỏ mà bú sữa mẹ thì có khả năng chống lại bệnh tật khá hơn trẻ em hoàn toàn bú bình.

Chu Tất Tiến

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,399,324
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến