Hôm nay,  

Lễ Tạ Ơn Năm Nay

24/11/201000:00:00(Xem: 141320)

Lễ Tạ Ơn Năm Nay

Tác giả: Sương Nguyễn
Bài số 3048-28348-vb4112410

Trước 1975, tác giả là giáo sinh trường Sư Phạm Qui Nhơn. Sau 1975 là giáo viên lưu dụng. Vượt biển sang Mỹ năm 1983, làm nghề bán tạp hoá tại Houston. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là một chuyện kể thể hiện niềm tin ở phước báu cho những người tử tế, theo tinh thần ở hiền gặp lành. Sau đây là bài viết ngắn của bà nhân ngày Lễ Tạ Ơn.

***

Từ thuở nhỏ tôi đã có ấn tượng tốt đối với các nữ tu dòng Thánh Tâm khi đi thăm viếng trại cùi ở Qui Hòa, nơi  thi sĩ Hàn Mặc Tử sống quằn quại, đau đớn những năm tháng cuối cùng của cuộc đời và cũng chết ở đấy trong vòng tay nhân ái, đầy yêu thương của các nữ tu.  Họ đã hy sinh đời mình cho thiên chúa, không ngại bị truyền bệnh trước những vết thương lở loét, lo lắng và săn sóc các bệnh nhân cùi cho đến ngày được chúa gọi về. Tôi tin có Chúa ở cùng họ, khi các vị tu sĩ này dùng  đức thánh tâm xoa dịu nổi đau đớn cho những người kém may mắn.
Lớn lên, tôi lấy gương hy sinh của các nữ tu làm mục đích, tôn chỉ của đời mình. Tôi tham gia vào hướng đạo sinh, đi quyên tiền, gạo, quần áo cũ để giúp đỡ những người bị thiên tai bão lụt hay hỏa hoạn. Mỗi cuối tuần tôi và các bạn bè cùng một ý hướng vào viện mồ côi của nhà thờ ở Gàng Ráng phụ với các nữ tu tắm rửa cho các em, cho các em ăn, cắt tóc, phân phát quà bánh, bày trò chơi, tập cho các em hát. Nhìn những đứa bé bất hạnh miệng ngậm kẹo, mắt mở to, hai tay ôm choàng lấy tôi  cười nói sung sướng, tôi không khỏi bồi hồi, cảm động. Không biết bây giờ các em ấy đi về đâu" Lớn lên có được hạnh phúc" Có được những gia đình tử tế nhận đem về nuôi dưỡng"
Tôi may mắn được định cư tại Mỹ, một nước giàu có, đồ ăn thừa mứa. Đọc báo, tôi biết trong một năm người Mỹ chi tiêu $100 tỷ cho những sản phẩm điện tử, 82 tỷ cho quần áo, 52 tỷ cho súc vật, 33 tỷ trên những sản phẩm giảm cân và những dịch vụ liên hệ, 16.9 tỷ trên tiền thuê phim hoặc xem chiếu bóng tại rạp. Chỉ riêng tiền mua kẹo chewing gum để nhai chơi thôi đã là $500 triệu. Biết cơ man nào là sự hoang phí trong khi nhân loại vẫn còn hàng tỉ người nghèo đói, hàng trăm triệu trẻ em suy dinh dưỡng.


Mỗi tuần  thùng rác các siêu thị ở Mỹ đổ đầy thực phẩm quá han. Chỉ cần tại một hai siêu thị thôi, số lượng thức ăn đổ đi chắc cũng đủ để nuôi sống một làng quê nghèo ở  Việt Nam trong một tháng. Tôi mong ước sao có những cơ quan thiện nguyên biết cách tổ chức thu gom những thực phẩm dư thừa ấy,  tái chế biến thành lương thực khô để giúp đỡ dân nghèo trên khắp thế giới.
 Nước Mỹ đúng là quá giầu, dân Mỹ đúng là quá sướng. Nhưng ngay trong nước Mỹ cũng không ít người nghèo.  Tôi đã thấy nhiều gia đình người Mễ sống trong những túp lều che bằng thùng giấy và nilon bên cạnh đống rác khổng lồ. Họ tìm đồ ăn, giấy, mẻ chai, nilon trong thùng rác  những gì có thể bán được để sống qua ngày.
Ai trong chúng ta cũng thường ngưỡng mộ sự tươi đẹp, hoa lệ, giàu có của người khác và khổ sở vì những thứ mình muốn mà không có. Mọi người đâu biết rằng trên thế giới này còn có những người sống cơ cực, bần cùng hơn chúng ta nhiều.
Cũng may là giữa cuộc sống xô bồ, bận rộn, nước Mỹ vẫn còn nhiều người nặng lòng với xã hội, và những hội từ thiện đứng ra tổ chức những nhà dưỡng lão vô vị lợi, những hội bác ái quyên tiền và quần áo giúp đỡ các nước nghèo trên thế giới.
Gần đây, theo dõi các hoạt động từ thiện tại Mỹ, tôi đặc biệt chú ý tới hoạt động của hội Teen Mania Minister & GLobal Expeditions. Đây là hội từ thiện bất vụ lợi, chú trọng đến các em thiếu nhi từ 13 tuổi trở lên, dẫn dắt đời sống tâm linh cho các em và đưa các em xâm nhập thực tế bằng cách cho các em di ủy lạo, giúp đỡ bằng công sức, vật thực và truyền bá đức tin cho tất cả những trẻ em nghèo và gia đình nghèo trên 29 nước trên thế giới.
Lễ Tạ Ơn năm nay, tôi ước mong các bậc phụ huynh góp một bàn tay vào việc làm từ thiện cho nhân loại bằng cách cho con em của mình gia nhập vào tổ chức Teen Mania Ministries. Tôi tin việc giúp đỡ người khác chính là cách trả ơn ý nghĩa nhất cho những phúc lợi mà mà chúng tac được hưởng từ nước Mỹ.
Các bạn hãy vào www.gebelieve.comđể tìm hiểu thêm về tổ chức này nếu muốn con em của mình trở thành người hữu dụng, có từ tâm, biết thương người và sống không ích kỷ trong một xã hội quá văn minh và đầy vật chất này. 
SƯƠNG NGUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,867,633
Tác giả là chủ nhiệm sáng lập Việt Báo, giải thưởng Viết Về Nước Mỹ, và là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Tân Mão 2011. Nhân ngày Halloween, lần đầu được phổ biến trong Viết Về Nước Mỹ online.
Thứ Tư 31 tháng Mười, sẽ là Halloween 2012. Trước ngày vui với ma quỉ, mời đọc chuyện ThaiNC gặp ma. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm 2000, nhận giải danh dự và liên tục góp nhiều bài viết giá trị, để hỗ trợ và cổ võ việc Viết Về Nước Mỹ. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH, khóa 18 Thủ Đức. Định cư tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông. 
Trần Nguyên Đán là bút hiệu của Mục sư Lữ Thành Kiến, quản nhiệm Hội Thánh Fort Worth, Texas. Sau giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ năm 2007, thêm giải Việt Bút 2009, ông đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ 2010. Ngoài Việt Báo Online, nhiều thơ và truyện ngắn của ông hiện có tại các tạp chí văn chương trên internet như Da Màu, Tiền Vệ.
Với “Hồi Ức Tháng Tư Của Long Mỹ,” cùng viết với người cháu là Hải Quân Trung Tá Paul LongMy Choate, Trương Kim Hoàng Thư đã nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một kỹ sư điện, cô hiện làm việc tại DPW-LACO. Bài mới của cô là chuyện kể nhân mùa Halloween.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện đặc biệt cho mùa Halloween đang tới.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài mới nhất của tác giả viết về bà Mẹ.
Với một loạt truyện tự sự khác thường về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tựa đề trên đây không phải cho một, mà là hai bài riêng biệt, của cùng một tác giả. Ông dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Nhạc sĩ Cung Tiến