Hôm nay,  

Lễ Tạ Ơn Năm Nay

24/11/201000:00:00(Xem: 141203)

Lễ Tạ Ơn Năm Nay

Tác giả: Sương Nguyễn
Bài số 3048-28348-vb4112410

Trước 1975, tác giả là giáo sinh trường Sư Phạm Qui Nhơn. Sau 1975 là giáo viên lưu dụng. Vượt biển sang Mỹ năm 1983, làm nghề bán tạp hoá tại Houston. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là một chuyện kể thể hiện niềm tin ở phước báu cho những người tử tế, theo tinh thần ở hiền gặp lành. Sau đây là bài viết ngắn của bà nhân ngày Lễ Tạ Ơn.

***

Từ thuở nhỏ tôi đã có ấn tượng tốt đối với các nữ tu dòng Thánh Tâm khi đi thăm viếng trại cùi ở Qui Hòa, nơi  thi sĩ Hàn Mặc Tử sống quằn quại, đau đớn những năm tháng cuối cùng của cuộc đời và cũng chết ở đấy trong vòng tay nhân ái, đầy yêu thương của các nữ tu.  Họ đã hy sinh đời mình cho thiên chúa, không ngại bị truyền bệnh trước những vết thương lở loét, lo lắng và săn sóc các bệnh nhân cùi cho đến ngày được chúa gọi về. Tôi tin có Chúa ở cùng họ, khi các vị tu sĩ này dùng  đức thánh tâm xoa dịu nổi đau đớn cho những người kém may mắn.
Lớn lên, tôi lấy gương hy sinh của các nữ tu làm mục đích, tôn chỉ của đời mình. Tôi tham gia vào hướng đạo sinh, đi quyên tiền, gạo, quần áo cũ để giúp đỡ những người bị thiên tai bão lụt hay hỏa hoạn. Mỗi cuối tuần tôi và các bạn bè cùng một ý hướng vào viện mồ côi của nhà thờ ở Gàng Ráng phụ với các nữ tu tắm rửa cho các em, cho các em ăn, cắt tóc, phân phát quà bánh, bày trò chơi, tập cho các em hát. Nhìn những đứa bé bất hạnh miệng ngậm kẹo, mắt mở to, hai tay ôm choàng lấy tôi  cười nói sung sướng, tôi không khỏi bồi hồi, cảm động. Không biết bây giờ các em ấy đi về đâu" Lớn lên có được hạnh phúc" Có được những gia đình tử tế nhận đem về nuôi dưỡng"
Tôi may mắn được định cư tại Mỹ, một nước giàu có, đồ ăn thừa mứa. Đọc báo, tôi biết trong một năm người Mỹ chi tiêu $100 tỷ cho những sản phẩm điện tử, 82 tỷ cho quần áo, 52 tỷ cho súc vật, 33 tỷ trên những sản phẩm giảm cân và những dịch vụ liên hệ, 16.9 tỷ trên tiền thuê phim hoặc xem chiếu bóng tại rạp. Chỉ riêng tiền mua kẹo chewing gum để nhai chơi thôi đã là $500 triệu. Biết cơ man nào là sự hoang phí trong khi nhân loại vẫn còn hàng tỉ người nghèo đói, hàng trăm triệu trẻ em suy dinh dưỡng.


Mỗi tuần  thùng rác các siêu thị ở Mỹ đổ đầy thực phẩm quá han. Chỉ cần tại một hai siêu thị thôi, số lượng thức ăn đổ đi chắc cũng đủ để nuôi sống một làng quê nghèo ở  Việt Nam trong một tháng. Tôi mong ước sao có những cơ quan thiện nguyên biết cách tổ chức thu gom những thực phẩm dư thừa ấy,  tái chế biến thành lương thực khô để giúp đỡ dân nghèo trên khắp thế giới.
 Nước Mỹ đúng là quá giầu, dân Mỹ đúng là quá sướng. Nhưng ngay trong nước Mỹ cũng không ít người nghèo.  Tôi đã thấy nhiều gia đình người Mễ sống trong những túp lều che bằng thùng giấy và nilon bên cạnh đống rác khổng lồ. Họ tìm đồ ăn, giấy, mẻ chai, nilon trong thùng rác  những gì có thể bán được để sống qua ngày.
Ai trong chúng ta cũng thường ngưỡng mộ sự tươi đẹp, hoa lệ, giàu có của người khác và khổ sở vì những thứ mình muốn mà không có. Mọi người đâu biết rằng trên thế giới này còn có những người sống cơ cực, bần cùng hơn chúng ta nhiều.
Cũng may là giữa cuộc sống xô bồ, bận rộn, nước Mỹ vẫn còn nhiều người nặng lòng với xã hội, và những hội từ thiện đứng ra tổ chức những nhà dưỡng lão vô vị lợi, những hội bác ái quyên tiền và quần áo giúp đỡ các nước nghèo trên thế giới.
Gần đây, theo dõi các hoạt động từ thiện tại Mỹ, tôi đặc biệt chú ý tới hoạt động của hội Teen Mania Minister & GLobal Expeditions. Đây là hội từ thiện bất vụ lợi, chú trọng đến các em thiếu nhi từ 13 tuổi trở lên, dẫn dắt đời sống tâm linh cho các em và đưa các em xâm nhập thực tế bằng cách cho các em di ủy lạo, giúp đỡ bằng công sức, vật thực và truyền bá đức tin cho tất cả những trẻ em nghèo và gia đình nghèo trên 29 nước trên thế giới.
Lễ Tạ Ơn năm nay, tôi ước mong các bậc phụ huynh góp một bàn tay vào việc làm từ thiện cho nhân loại bằng cách cho con em của mình gia nhập vào tổ chức Teen Mania Ministries. Tôi tin việc giúp đỡ người khác chính là cách trả ơn ý nghĩa nhất cho những phúc lợi mà mà chúng tac được hưởng từ nước Mỹ.
Các bạn hãy vào www.gebelieve.comđể tìm hiểu thêm về tổ chức này nếu muốn con em của mình trở thành người hữu dụng, có từ tâm, biết thương người và sống không ích kỷ trong một xã hội quá văn minh và đầy vật chất này. 
SƯƠNG NGUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,187,948
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014 và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả hiện là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất, tác giả viết cho mùa Vu Lan.
Tác giả là cư dân Miami, Florida, đã góp nhiều bài viết tinh tế, cho thấy tấm lòng của ông với quê hương, con người, và nhận Giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2015. Sau đây là bài mới của ông.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Bài mới là chuyện mừng đón cháu ngoại sinh đúng ngày bão lụt ở Houaton, Texas.
Tác giả là một nhà giáo, nhà báo, nhà hoạt động xã hội quen biết tại Little Saigon. Tới Mỹ theo diện Hát Ô Một từ 1990. Suốt 27 năm qua, ông là nhà hoạt động văn hóa cộng đồng, là thầy dạy võ, và không ngừng viết văn viết báo tiếng Việt, tiếng Anh. Với sức viết mạnh mẽ, vừa có thêm tới 7 cuốn sách mới đang ra mắt khắp nơi. Góp sức với Viết Về Nước Mỹ, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây, là bài mới viết cho mùa lễ Vu Lan.
Tác giả định cư tại Pháp, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của tác giả cho mùa Vu Lan 2017 giống như bông hồng đỏ dành cho một bà mẹ vẫn tiếp tục sống vui sau cuộc bể dâu thời hậu chiến bi thảm.
Tác giả quê quán ở Bến Tre, đi du học Mỹ năm 1973 và ở luôn cho tới ngày nay. TG gia nhập chương trình VVNM do Việt Báo tổ chức từ năm 2015. Năm đầu tiên, nhận được giải danh dự (2016) và năm thứ hai được giải “Á khôi” Vinh Danh Tác Giả (2017). Hiện ông đã về hưu và đang định cư ở Orange County.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài được chuyển đến bằng điện thư. Mong Lanh Nguyễn tiếp tục viết và vui lòng bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú. Sau đây là bài viết mới của tác giả.
Nhạc sĩ Cung Tiến