Hôm nay,  

Vì Sao Tan Nát Gia Đình?

17/10/201000:00:00(Xem: 196834)

Vì Sao Tan Nát Gia Đình"
 
Tác giả: Trần Đông Thành
Bài số 3018-28318-vb8101710
 
Tác giả là cư dân San Jose, công  việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài  "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

*
Tôi qua Mỹ mới biết anh Ba tôi có vợ bé. Một tin động trời làm tôi bủn rủn tay chân. Dù là anh ruột 20 năm không gặp ảnh nhưng biết được anh mình một cảnh hai quê tôi mất cảm tình anh em thủ túc với anh.
Là phận gái với nhau tôi rất thương chị dâu "phận gái 12 bến nước" sống trong hoàn cảnh vợ chồng không được chim liền cánh cây liền cành. Anh Ba có phân trần giải thích cảnh ngộ ngang trái của gia đình anh nhưng tôi cho là nguỵ biện nên không ngồi xuống để nghe anh dẫn giải. Cảm nhận tôi không ưa anh nên anh cũng buồn tủi thưa thớt tới thăm tôi. Anh nói "Chừng nào hiểu anh anh mới đến". Nhớ lời má dặn "Con qua Mỹ ráng lo cho anh con." Nó qua Mỹ lâu không ai lo dùm sức khỏe cho nó ngoài chị dâu con mà thôi..."
Sợ má buồn tôi tìm hiểu biến chuyển gia đình anh qua một người bạn thân với gia đình và làm chung sở với anh Ba.

*

Một sự việc thông thường nhưng thường xuyên đã nhiều lần xảy ra.
Dậu làm ở hãng về nhà không thấy vợ đâu cả nó tự động lên lầu thay quần áo. Mình ên lấy quần áo vô phòng tắm. Anh sóc tủ trên kiếm cái quần. Bới hộc tủ dưới lấy ra cái áo. Quần áo nhăn nheo vì không sắp xếp ngăn nắp.
Ở hảng bị áp lực bởi chủ "đì", về nhà bị vợ "thưa thớt" để mọi vật hổn độn anh mang nặng nhiều phiền nhiễu. Gặp mặt vợ, nó than có ý trách mốc:
-Em lo dùm cho anh quần áo đủ bộ cho anh khỏi phải tìm kiếm mất thì giờ quá!
Vợ anh trả lời không êm tai:
-Anh đày tôi quá vậy. Anh có lo cho tôi được như vậy  không mà đòi hỏi":
Dậu giảng hòa:
-Chớ em không cảm nhận là anh lo cho em sao" Anh đi làm để có tiền là lo tương lai cho em  và con cái đó.
Vợ anh ngó chỗ khác như không muốn thấy mặt chồng:
-Cha làm như một mình cha làm vậy. Ai mà khỏi đi làm. Đi làm nuôi vợ con mà kể lể, rõ là ăn cơm chùa phải quét lá chùa ấy mà!
Chồng pha trò cố làm đẹp lòng vợ:
-Anh nói vậy thôi chớ có kể lể gì đâu, quân tử mà em.
-Xí! Quân tử Tàu ai mà chẳng biết.
Dậu nựng cằm vợ;
-Hôm nay em đưa anh lên chức cha rồi đó. Sướng chưa"
Vợ Dậu né tránh cử chỉ thân mật của chồng còn chống đối:
-Tôi biết anh làm cha tôi lâu rồi!
Dậu càng diễu vợ chàng càng bực mình:
-Vâng! Dạ!
-Lảng nhách!
Dậu mất hứng lấy lại bình thản:
-Dọn cơm anh ăn đi em.
Chị Dậu vịn cớ:
-Sẳn cơm tôi nấu rồi đó tự dọn ra ăn đi!
Dậu nhìn vợ hôm nay có thái độ kỳ quặc và lối đối thoại bất kính với chông rồi tự động dọn bửa cơm tối cho mình, ngoài mặt không vui:
-Em và con ăn cơm cho vui.
-Ăn rồi. Vui gì mà vui.
Dậu làm thinh. Buồn chán trước mâm cơm lạt lẽo.
-Chỉ có trứng vịt chiên sao em"
-Chỉ có thế.
-Hôm qua em cũng cho anh trứng chiên.
-Rồi sao"
Anh giả lả:
-Ngày nào cũng vịt chiên ăn ngán quá! Thông cảm cho anh xơi món khác đi em! Chắc tụi nhỏ cũng tái diễn...
Giọng người đàn bà chanh chua:
-Cũng hột vịt!
Vợ chàng tiếp vận thế tấn công:
-Làm lương ít mà đòi thịt chả cá rồng à"
 Dậu nhớ lại ngày hôm qua đi làm về đưa cho vợ tấm check $5000. Dậu tự hỏi gia đình  chàng hai đứa con $5000 không đủ còn thằng Bá, chị Hạnh làm assembly mỗi tháng lảnh chỉ một tờ check $1000 cho hai vợ chồng 3 đứa con và nuôi một mẹ già thì sao"
 Dậu lặng lẽ  một mình ngồi bàn ăn xong, tự dọn dẹp, tự lên giường ngủ để sáng mai tự động thức sớm đi làm company cách xa nhà trên 50 miles.
Một hôm khác Dậu làm over time về nhà trể không sẳn cơm nhưng vợ Dậu thì ngồi sản ở phòng khách chờ chồng về hỏi:
 -Ông đi đâu bây giờ mới ló đầu về nhà"
 Dậu cười tạo cảnh gia đình vui vẻ:
 -Làm phụ trội em ạ. Lương tháng này nặng à nghen!
 Lấy cớ yêu sách đòi tăng viện trợ:
 -Làm nhiều. Đưa tôi hai ngàn đồng.
 Chồng trố mắt:
 -Hôm qua mới đưa em hai ngàn.
 -Nhưng hôm nay tôi cần.
 -Cần gì cho anh biết.
 Vợ trợn mắt:


 -Nhỏ mọn quá! Đàn ông gì tần tiện tính từ hạt tiêu đến cọng hành không thấy xấu hổ à"
 Bị hạ nhân phẩm Dậu rất tự ái nhưng vẫn giử hòa khí:
 -Sao em lại miệt thị chồng em tệ thế hở em"
 -Hành động của ông tố cáo như thế.
 Bị vợ chê, Dậu càng có vẻ mệt mỏi tháo cà vạt vắt lên ghế dựa:
 -Em cho anh bửa ăn đi! Anh đói lắm rồi!
 Chị Dậu thong thả trả lời:
 -Tôi chưa bắc cơm
 -Còn các con em cho ăn gì chưa"
 Không trả lời thằng câu hỏi:
 -Tôi không để tụi nó đói là được rồi!
 -Vậy à!
 Bây giờ anh có đưa tiền tôi không"
 Dậu đùa:
 -Nếu anh trả lời không thì em nghỉ sao"
 Chị Dậu trả lời không cần suy nghỉ:   
 -Dễ ợt! Không cơm nước ngày mai.
 Câu trả lời của người đầu ấp tay gối vừa rồi rất tàn nhẩn.
 Dậu lẳng lặng mở bóp đếm tiền. Nó không vui dằn tiền trong tay vợ.
-Đây hai ngàn ! Anh chỉ còn chừng ấy. Hôm qua anh mời vợ chồng anh Sáng ăn sáng.
 Vợ te te lên lầu. Bỏ lại một mình Dậu ở từng dưới đứng nhìn theo dáng điệu kỳ dị của vợ mà lòng luống ngẩn ngơ, nó nhìn xấp tiền còn nằm bơ vơ trên bàn nước không có người nhận săn đón. 
  Vài ngày sau chị Nga hàng xóm cho biết chị Dậu ngồi ở sòng bài làm cái bài 21 bị kéo quắc chung tất cả các con bài hết vốn.
Dậu thở hơi ra:
-Hèn chi! 
Chị Dậu gửi con cho hàng xóm. Có nhiều buổi chiều Dậu về sớm nó phải đi rước con về nhà, anh tự hỏi vợ anh không đi làm không rõ vì sao lại vắng nhà "
 -Em đi đâu mà phải gởi con"
 -Đi chợ mà mang con đeo con thẹo được à"
 Câu trả lời sốùng sượng làm cho Dậu  bàng hoàng nhớ lại câu nói hàng xóm "Thấy chị Dậu ngồi sòng bài suốt buổi chiều..."    
 Anh ta gật gật đầu trong niềm tê tái.
 Tiếp theo lời kể, người bạn của Dậu xuống thấp giọng nghe áo não hơn:
 "Thời gian gần đây nhất là những ngày nghỉ làm việc ở sở thằng Dậu hay lui tới nhà nhiều khi ăn cơm tại nhà tôi luôn. Ngủ luôn cả buổi tối. Nó thân mất ngủ nên hai mắt quầng đen, tuổi thanh niên mà lại ốm teo.
Tôi gặng hỏi:
-Mày không về nhà kẻo chị trông"
Nó khoác tay:
-Không cần!
-Còn vợ mày"
Dậu hủng hờ:
  -Có nói cũng bằng không!
Tôi dọa:
-Làm thế là toa đánh mất hạnh phúc nhà tranh hai quả tim vàng đó nhé!
Dậu cười khinh khỉnh, không nói lời nào hết.
Tôi nghi ngờ chuyện gia đình nó có gì bất ổn. Yêu cầu thiếu điều năn nỉ để nó nói ra điều tâm sự họa may gở rối tơ lòng cho nó nhưng nó giử kín không chịu hở môi. Qua thái độ và cử chỉ bất thường hàng ngày, cuối cùng tôi cũng biết được Dậu đang buồn vì chuyện gia đình. Vợ nó đam mê cờ bạc. Công dung thấp kém. Ngôn hạnh thiếu lễ độ. Bếp núc lạnh tanh. Việc nhà bê bối. Thứ bảy chúa nhật Dậu phải ôm giỏ quần áo giặt. Nó đi làm về nhiều ngày phải ăn cơm "chỉ" ở food to go!
Chuyện bất tường xảy ra là em tôi, con Thắm cảm thông hoàn cảnh và lo cho nó nhiều hơn.
Lửa gần rơm, tụi nó thầm yêu nhau âm thầm. Hẹn nhau ăn sáng, xem chớp bóng, dạo phố vợ chồng tôi vô tình không bao giờ nghỉ tới chuyện đó. Dậu càng ngày càng đi xa gia đình. Sau này biết được thì tình cảm trai gái của tụi nó đã đi sâu lắm rồi. Chị Dậu khám phá ra chuyện dù ăn năn "Làm lại cuộc đời" nhưng đã muộn .
Thế là thằng Dậu con Thắm đi trên con đường tình yêu, xây dựng tổ ấm mới"

*
Biết được chuyện cay đắng gia đình vợ chồng tấm mẳn nay lại đổ vở, tôi cảm thông đường trần ai "Chạy đường xa mới biết ngựa hay", nên càng thương cảm gia đình anh tôi hơn.
Lúc đó, anh đang ở tình huống đắm xuồng vớ tấm ván lở. Vì không phải là anh Dậu, tôi xét đoán theo tâm lý của người ngoại cuộc, không ở vào hoàn cảnh tan nát tim lòng của anh mình nên tôi không tìm được lời khuyên anh phải hành động như thế nào cho phải lý.
"Thưa anh! Em thưa lại với anh cho phép em viết thư báo tin cho má mừng là em qua Mỹ đã gặp mặt anh ba. Anh ba  mập mạp.
Má ơi! Gia đình anh Dậu rất hạnh phúc. Nhưng em không cho má biết là anh hạnh phúc trong gia đình thứ hai.
 Trần Đông Thành   

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,817,209
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến