Hôm nay,  

Tuần Trăng Mật Miền Đông

09/08/201000:00:00(Xem: 215138)

Tuần Trăng Mật Miền Đông

Người viết: Nguyễn Viết Tân
Bài số 2961-28261-vb2080910

Tác giả sinh năm 1950 tại Dầu Tiếng Bình Dương.  Quê quán: Rạch Giá, Kiên Giang. Trước 1975, phục vụ tại Phi Đoàn 253 Sói Thần, Đà Nẵng.  Hiện làm một công ty xây nha tại California.
 Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, ông đã nhận giải bán kết năm 2001 với bút hiệu Tân Ngố, bài "Bên Bờ Freeway". Sách đã xuất bản: "Chuyện Miền Thôn Dã," rất được bà con hâm mộ. Bài mới của ông là một bút ký du lịch miền Đông Nam nước Mỹ

***

Năm nay tôi đã ngũ tuần (12x5=60). Nói vậy cho nó trẻ chứ nói "Lục thập nhi nhĩ thuận" nghe coi bộ già quá.
Chữ Nho thường hơi khó hiểu, nên tôi nghĩ chắc người xưa họ muốn nói là khi đến 60 tuổi thì ai nói gì nghe cũng thuận tai, cũng gật đầu, bởi thế nên khi O Điểm tỏ ý muốn đi hưởng tuần trăng mật là tôi gật đầu lia lịa.
Nhớ lại từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng có một tiệc sinh nhật nào, bởi vậy năm nay cũng thờ ơ như mọi năm. Nghe phong thanh có mấy đứa cháu ở xa về chơi, rồi chúng bàn soạn đi ăn nhà hàng, tôi cũng nghĩ rằng ờ lâu lâu tụi nó về, thì cũng tụ họp lại để ăn uống và nói chuyện. Tôi còn dặn vợ là lo trả tiền nhà hàng, đừng để cho mấy đứa cháu tốn hao.
Đến lúc thấy bạn bè của riêng tôi kéo đến đông quá, lòng cũng hơi lấy làm lạ.
Giữa lúc ăn uống vui cười, cả đại gia đình kéo tôi đứng lên, bánh cake được bưng ra rồi giọng cao, giọng thấp kèm giọng rè rè, hát lên bài Happy Birthday làm tôi vừa ngạc nhiên vừa ngất ngây thung thướng.
Thì ra O Điểm âm mưu với cả nhà muốn cho tôi một cú surprise.
Thôi bây giờ mình đã là cụ rồi, những năm tháng còn lại chỉ là bonus Thượng đế ban thêm, nên dẫn vợ đi một vòng nước Mỹ cho bõ những ngày vất vả.
Máy bay rời Orange County vào một buổi sáng mùa hè nhưng mát mẻ, sau bốn giờ bay thì đáp xuống Atlanta tiểu bang Georgia.
Tôi ngẩn ngơ đưa mắt tìm Ngã Năm Cây Đào. Còn đâu bóng dáng nàng Scarlet O'Hara tóc vàng mắt xanh trong Gone With The Wind; còn đâu những trận chiến khốc liệt trên những đồn điền bông vải của thời chiến tranh Nam Bắc, chỉ còn đường sá chằng chịt, xe cộ chạy như mắc cửi.
Thành phố Orlando tiểu bang Florida hiện ra dưới cánh máy bay với vô số hồ lớn nhỏ. Xe Lexus mới tinh của "Ông Bán Phở" đón chúng tôi về tiệm K5, ông này càng ngày càng giàu, không biết đây là tiệm thứ mấy. Tôi tự trách mình sao không giàu như họ, nhưng khi thấy ông bà chủ tiệm làm việc hơn 16 giờ một ngày thì mới biết tại sao người ta giàu hơn mình.
K5 là chữ Kinh 5 viết tắt, quê hương cũ của chúng tôi thuộc vùng Rạch Giá - Kiên Giang.
Những ai từng theo dõi thường xuyên trên mục VVNM chắc cũng còn nhớ chủ nhân Hồ Nguyễn, tác giả những bài viết: Một Lần Ghé Thăm, Bão Tuyết ở Buffalo, Kinh 5 Dị Nhân....
Cũng xin khoe một chút: Kinh 5 là một thôn ấp dài 6Km, nhưng sao nhiều anh thích "viết văn" quá. Không biết làm sao mà từ ngày Việt Báo mở ra mục Viết Về Nước Mỹ thì có khá nhiều người Kinh 5, làm đủ ngành nghề đã tham gia: Iris, Hồ Nguyễn, Văn Văn, Thu Hương, Bao Phan, Chung Mốc, Phương Toàn, Phan Chí... và kẻ hèn đang viết bài này.
Buổi chiều ở Orlando nóng hầm hầm, sấm sét và mưa giông nổi lên khiến cát bay đá chạy.
Sau khi ăn uống xong xuôi, chú Hồ chở chúng tôi về nhà cũng gần đó. Căn nhà mới mua được mấy tháng, quay lưng vào một cái hồ rộng chừng hơn chục hecta. Nhà trệt, 5 phòng ngủ, có hồ bơi, có cầu tàu mà giá dưới 400 ngàn, nghe nói nếu nó không nằm kế bên hồ thì giá chỉ hơn 50 ngàn mà thôi.
Sao nhà ở đây xuống giá thê thảm làm vậy(")
Mưa tạnh, gió mát thổi hây hây, chúng tôi đứng trên cầu bến mà câu cá rô bằng mồi bánh mì sandwich vo tròn như hạt tiêu, cứ bỏ xuống là giật lên liền. O Điểm cả đời chưa cầm cần mà câu được rất nhiều, khoảng 50 con cá rô bằng 3 ngón tay trong 20 phút (dĩ nhiên tôi phải đóng vai thằng nhỏ giúp gỡ cá cho O) để chiên xù và luộc lên, vẽ ra lấy thịt nấu canh bầu, trái treo lúc lỉu trên giàn.
 Người bạn còn lóc phi lê ra làm 2 dĩa gỏi lớn ăn với rau sống, lá nghệ, lá cóc, lá mơ.
Chín giờ tối trăng lên, hai anh em bơi thuyền ra giữa hồ giăng câu, gần nửa đêm mới về. Kết quả rất khả quan:


Cá lớn bằng bàn tay xòe được 5 con, cá trê vàng cỡ cổ tay được hơn một chục, nhưng khoái nhất là một con cá bass thịt ngon hơn cá lóc nặng gần 4kg. Nó táp nhầm con cá rô đang dính câu nên bị bắt luôn.
Hôm sau chúng tôi liên lạc Phương Dung và Thụy Nhã đang ở miền Nam Florida thì biết cả hai đều bận, chỉ gửi "Tiền Sát Viên Anh Thy" là ông xã PD lên trước một ngày mà thôi.
Cà phê sáng xong xuôi, chú Hồ nói tôi sẽ chở ông đi coi nhà cửa ở đây (Đúng ngay chỉ số của tôi). Vì đã có địa chỉ những căn đang cần bán, nên chúng tôi coi khoảng hơn 10 căn nhà, 4PN, 3PT mà giá chỉ dưới 40 ngàn, nghe nói trước đây ít năm nhà như vậy có giá hơn hai trăm ngàn. Nếu thế ta bán 1 căn ở Westminster qua đây mua được 10 căn, mà giá cho thuê hiện nay 700/tháng. Như vậy tính ra lợi tức gấp nhiều lần nếu để 1 căn nhà bên Cali mà cho thuê, dễ gì được 2,500, còn đây được tới 7 ngàn.
Phen này chắc tôi phải tuân theo kế Khổng Minh gấp gấp.
O Điểm cũng bất ngờ gặp lại người anh cô cậu đã gần 40 năm cách biệt. Anh Xuân đi diện HO qua đây được ít lâu.
Quá trưa thì Anh Thy từ Tampa Bay lên tới, chúng tôi bày ra bàn con cá bass đã hấp lên để cuốn bánh tráng, rau sống. Hơn chục người ăn mà không nhá hết nửa con, vì còn cá chiên, cá gỏi.
Đêm nay trăng tròn vành vạnh, ba ngư phủ đưa thuyền ra xa chiến đấu với đàn cá đang nhào lên quẫy nước thành những vòng tròn trên mặt hồ rộng bao la. Tôi ngồi lái, Thy giúp Hồ gỡ cá. Mê mẩn đến 2 giờ đêm mới về nghỉ. Hôm nay cá cũng nhiều, tất cả được nhốt vào lồng nơi cầu bến.
Trưa hôm sau Thụy Nhã cùng Phương Dung với mấy nhóc tì mới lên tới, lại bày ra ăn uống rồi chúng tôi lên xe trực chỉ Tampa.
Thành phố này quay mặt ra vùng vịnh, tôi cứ tưởng nó đã bị nhuộm màu nhưng cát vẫn còn trắng phau, nước trong xanh, hèn chi nó có tên là Clear Water. Dầu tràn chưa tràn tới khu vực này nên du khách kín bãi biển, những đống thịt ngồn ngộn đủ màu nằm phơi trên bãi cát, nhưng trời nóng quá, lại rít rít hơi ẩm nên sau khi nhúng chân xuống nước, chụp ít tấm hình, tôi đề nghị Thụy Nhã chạy xe vòng vòng, mở máy lạnh tối đa, đi xem phong cảnh.
Vịnh Tampa quá đẹp, nhà cửa cây cối phân bổ hài hoà. Cô nhỏ Thụy Nhã không biết kiếm đâu ra mà tặng chúng tôi mấy mục măng mành tông to như cổ đùi. Phương Dung thì biếu ốc loại quá ngon, nhất là khi làm gỏi xoài, nó dòn nhưng mềm chứ không dai..
Ở chơi tiểu bang này một tuần thì chúng tôi đi máy bay về New Orleans- Louisiana. Nơi đây có nhiều dân "danh ca" Phước Tỉnh. Cửa biển không còn tấp nập người đánh tôm, các chợ hải sản, các cơ sở đóng gói đông lạnh đều đóng cửa, phố xá không tấp nập như xưa, như cách đây 5 năm hồi tôi qua làm việc.
Trước đây dân tình chuyên môn báo cáo láo về lợi tức để trốn thuế, nên bây giờ hối hận, bởi vì hãng dầu BP căn cứ theo lợi tức trên giấy tờ mà bồi thường, nên nhiều anh bóp d...mà chết vì tiếc. Mà cũng chẳng riêng sắc dân nào, cả Mỹ trắng lẫn đen, cứ anh nào dính líu buôn bán làm ăn bằng tiền mặt thì cũng có khai gian chút đỉnh.
 Biển Vùng Vịnh lâu nay cấm đánh bắt cá, ở nhà chơi không buồn quá nên họ nhào vô sòng bài. Từ chết đến bị thương nặng. Mà  dân đánh cá và làm nail là hai giới thích bài bạc nhất, cho dù cũng biết là chưa có ai thắng nổi sòng bài. Nó cho ăn một chút rồi lấy lại ngay đó mà..
Vợ chồng nhà Ngố phen này đi chơi sung sướng quá, được bạn bè bao vé máy bay, ở khách sạn Harrahs sang trọng, ăn uống phủ phê, cứ ăn rồi chơi, nên hình như O Điểm lại có bầu hay sao ấy, đi ũng ĩnh như con vịt xiêm, coi dễ thương hết sức.
Tôi cũng giả bộ dãy nãy đòi trả tiền, nhưng những người bạn thân ấy đều nói rằng: "Có anh chị tới chơi là chúng tôi rất lấy làm hân hạnh và sung sướng lắm. Chúng ta đã là bạn tri giao, thì hà cớ gì để ý đến chuyện cỏn con là chuyện tiền bạc, cho nó nhẹ thể ra."
Ối giời ơi, được lời như cởi tấm lòng, thế thì mùa đông tới, khi tiết trời man mát, chúng tôi lại qua nữa.
Chú Hồ nói vì mới di chuyển về Orlando, chưa kịp mua Jet Ski, chứ chuyến sau thì thế nào hai anh em cũng đi trượt nước, cho có tí gọi là thể dục thể thao tấm thân già.
Nguyễn Viết Tân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,035,893
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Nhạc sĩ Cung Tiến