Hôm nay,  

Bông Hồng Cho Mẹ

09/01/201100:00:00(Xem: 32934)
Bông Hồng Cho Mẹ

Tác giả: Minh Đạo
Bài số 3088-28388 vb8010911

Bút hiệu trên gồm 2 người: Minh-Đạo là một vị cao niên 86 tuối, viết lách cho... vui, trong khi Nguyễn Thạch Hãn, cư dân của Houston, Texas sinh năm 1945. Hiện làm việc trong một công ty Energy tại thành phố Houston. Trước 1975 phục vụ trong quân đội, ngành Pháo Binh. Bài gần nhất của bút hiệu này là truyện ký “Giọt Buồn” kể về một tình bạn và tình yêu thời chiến dài gần nửa thế kỷ. Bài viết mới là một truyện ngắn tuy ngắn nhưng nhẹ nhàng, ý nghĩa. Mong hai tác giả sẽ tiếp tục viết.

***

Một lần nữa, Cô bé đã thoát được ra khỏi căn nhà tù túng mà Bố Mẹ cô đã nhốt cô trong đó suốt tuần lễ qua. Cô bé trèo qua cửa sổ lầu hai, dùng tấm khăn trải giường thay cho sợi dây thừng mà tuột xuống đất. Cô bé trốn ra sau nhà, trèo qua hàng rào rồi lần theo con rạch để ra ngoài lộ.
Trời đã về chiều, mấy chiếc xe buýt màu vàng đưa rước đám học trò cùng trường chạy ngang, Cô bé vội quay mặt đi và núp mình sau cột đèn điện. Một nỗi buồn man mác dâng lên, từ nay Cô sẽ không còn bước lên những chuyến xe đó nữa, sẽ không còn nghe tiếng cười ồn ào trong sân trường, mà sách vở chỉ là những tảng đá nặng trên tay Cô. Những buổi học trong lớp như những giờ trong nhà tù. Cô thấy ghét những bài toán vô nghĩa chẳng giúp gì được cho Cô. Bọn thằng Tiến, thằng Bob, con Lan thường rủ Cô trốn học đi chơi, "Ừ đi coi movie vẫn thích hơn là ngồi trong lớp học".
Nhà thằng Tiến thật là vui, Bố Mẹ nó chẳng bao giờ ở nhà, hai ông bà thật bận bịu với cửa tiệm đến tối mịt mới về, họ ăn uống qua loa rồi lăn đùng ra ngủ. Buổi sáng, lại lo đi rất sớm. Thằng Tiến ở một mình trong căn nhà rộng thênh thang, lại có xe hơi mới và tiền đầy túi. Bố Mẹ thằng Tiến thương nó lắm, muốn gì được nấy. Cô ước ao Bố Mẹ Cô cũng mua xe mới và cho cô tiền tiêu như thằng Tiến. Nó có nhiều bạn trai và bạn gái lắm từ 13 đến 17 tuổi. Ngày nào cũng tụ tập ở nhà, ăn uống, ca hát, hút sách chẳng ai rầy la hay than phiền gì cả.
Từ ngày lên lớp 9 học chung với thằng Tiến và con Lan, Cô bé mới khám phá ra những thú vui thần tiên và cảm thấy ở nhà Bố Mẹ thật là mất tự do. Bố Mẹ cô không còn chiều Cô như hồi xưa còn bé mà chỉ dục dã chuyện học hành. "Học hành sách vở thì ích gì cơ chứ" Cô thầm nghĩ như vậy. Cô cần tiền để mua quần áo giày dép cho hợp thời trang. Bọn thằng Tiến và con Lan chả chê Cô là quê một cục đó sao. Cô cần phải cho chúng nó biết Cô đẹp hơn con Lan, cho thằng Tiến và thằng Bob phải săn đón, chiều chuộng Cô. 
Cô bé không biết đi về đâu chiều nay.
Chờ cho đám xe chạy qua, cô bé băng qua đường và đi về phía trạm xe buýt công cộng.

Trạm xe thật vắng vẻ, chỉ mình Cô và một bà già đứng đợi. Người đàn bà ăn mặc lịch sự tay cầm bó hoa hồng còn tươi. Những nụ hồng nhung khoe màu đỏ thắm, ồ mới đẹp làm sao chứ. Cô bé chợt nhớ, những ngày sinh nhật của Cô, Bố cũng mua cho Cô một bó hồng đẹp như vậy. Cô đã trang trọng cắm vào bình pha lê và đặt trên chiếc dương cầm, để mổi lần tập nhạc, Cô được ngắm những nụ hoa mới nở đó, "đẹp và dễ thương như tuổi mới lớn của Cô" Bố thường bảo vậy. Rồi Cô biểu diễn chơi dương cầm cho cả nhà, ông bà Nội, Ngoaị, các Chú, các Cô nghe. Mọi người vỗ tay và chúc Cô thêm một tuổi. Bố cười hãnh diện và ôm hôn Cô. Hình ảnh đó làm sao quên được!
Bà cụ nhìn cô bé và thầm nghĩ "Con bé con nhà ai mà đi đâu một mình, sao vẻ mặt đăm chiêu lo lắng, thấy thương thương! Cặp mắt đen láy, nứơc da trắng hồng, hai má lúm đồng tiền trông mới xinh làm sao chứ." 
Cô bé ngồi nhìn ra cửa kiếng xe, nhà cửa hai bên đường như chạy vụt về phía sau lưng, bỏ Cô một mình với bà cụ. Thỉnh thoảng Cô lại nhìn bó hoa hồng rồi nhìn bà cụ. Cô bé có cảm tưởng bà cụ cũng cô đơn như Cô. Hai khuôn mặt một già một trẻ đối diện nhau, hai cặp mắt một tỏ một mờ nhìn nhau trìu mến không nói một câu! Môi cô bé mấp máy như muốn hỏi gì bà cụ nhưng lại thôi.
Chiếc xe búyt ngừng laị cho người lên xuống. Bà cụ đứng dậy nhìn cô bé và nói:
-Cháu thích bó hồng này lắm phaỉ không" Bà cho cháu đó. Bà sẽ nói với con của bà, chắc nó sẽ vui lắm. 
Cô bé ngạc nhiên, mắt sáng lên, lí nhí trong miệng:
-Cám ơn bà, cháu thích lắm, bông hồng thật là đẹp. 
Cô bé đỡ bó hồng từ tay bà cụ, ôm vào ngực và cúi xuống hôn trên cánh hoa rồi ngước mắt nhìn bà cụ. Người đàn bà rớm nứơc mắt, nói không ra tiếng:
-Con bà đã bỏ bà ra đi hơn 30 năm qua, lúc ấy cũng bằng tuổi cháu và xinh đẹp như cháu. Nhìn cháu, bà càng thương nó hơn. Hôm nay là ngày sinh nhật của nó nên bà đi thăm. 
Bà cụ lau vội nứơc mắt và bước xuống xe. Cô bé nhìn theo dáng bà cụ xiêu vẹo đi về phía cổng nghĩa trang bên đường. Bà cụ chợt quay lại, mỉm cười, nhìn cô bé và đưa tay vẫy chào. Cô bé chợt rùng mình, nhớ lại mẹ Cô vẫn vẫy tay như vậy mỗi buổi sáng tiễn Cô ra xe buýt đi học. Ánh nắng chiều còn thoi thóp trên những ngọn cây trong nghĩa trang, trời bắt đấu lạnh, cái lạnh se sắt bất thường của một ngày mùa đông còn sót lại. Chiếc xe búyt từ từ lăn bánh, Cô bé vội vàng đứng dậy, la lớn:
-Cho tôi xuống đây.
Người tài xế lầm bầm trong miệng điều gì đó, nhưng cũng ngừng laị. Cô bé vội vàng bước xuống xe, băng ngang qua đường và hướng về trạm xe buýt.
Con dê con tưởng tìm thấy những thảm cỏ xanh bên sườn núi và không khí tự do sau khi thóat ra khỏi khu vưòn, nhưng nó vẫn thấy lưu luyến khoảnh vườn nhỏ bé vơí bao kỷ niệm êm đềm. Cô bé chợt nhớ chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày Mother Day, cả nhà sẽ quây quần trong một tiệm ăn sang trọng gần nhà. Bố sẽ tặng Mẹ bó hồng nhung thật đẹp. Mẹ sẽ mở tấm card và đọc những lời chúc tụng của mọi người rồi trìu mến ôm hôn Cô và các em. Cô bé cảm thấy cô đơn vô cùng. Cô tự hỏi "Không biết Bố cô đã mua bông cho mẹ chưa nhỉ"".
Cô bé mỉm cười nhìn bó hồng trên tay và chạy tung tăng vào tiệm bách hóa bên đường rồi trở ra với một tấm card. Cô biết cô phaỉ đi về đâu đêm nay.

Minh Đạo-Nguyễn Thạch Hãn

Ý kiến bạn đọc
11/01/201112:24:53
Khách
bài viết thật hay. Cám ơn tác giả.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,019,535
Họp mặt ra mắt sách và phát giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào chiều Chủ Nhật 12, Tháng Tám 2012.
Sau 26 năm trong binh chủng Hải Quân, tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ và hăng say. Tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ mới trong 30 tháng, trên hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson (CVN-70) hiện đang rẽ sóng trong vùng biển Úc Đại Lợi.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã dược 20 năm. Nghề nghiệp: Nails salon s owner tại Culver City, California, và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Tom Tom sẽ tiếp tục viết.
Đây là bài thứ tư của Lê Thị, một cư dân Chicago, 35 tuổi,. Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” “Lựa Chọn Sinh Tử” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ ba của “người bị trời đày.”
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ. Cô đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII nhiều bài viết đặc biệt và sau đây là bài mới nhất.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, Martin Vu, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn, online từ 05/30/2012, đã gần 6,000 lượt người đọc. Bài thứ hai của Tuyết Phong là truyện ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Nhân ngày Fathers Day 2012, xin mời đọc chuyện kể của người con lai Mỹ-Việt, về một ông bố nuôi cựu chiến binh Mỹ và người Mẹ từ Việt Nam sang Mỹ tìm con. Tác giả hiện là một bác sĩ gia đình làm việc ở San Bernadino count, CA., cho biết ông rời Vietnam năm 1992. Sau 7 tháng tại Phillipines, đến California vào năm 1993. "Mồ Côi" là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Vì không thể rời nhiệm sở tại Alice Springs, Northern Territory, Úc Châu, tác giả đã không thể trực tiếp dự buổi họp mặt nhận giải. Mãi tới, ba năm sau, 2011 lần đầu tiên, vị Linh mục nhà văn và Việt Báo mới có dịp gặp gỡ lần đầu. Sau đây là bài viết mới nhất của nhà văn linh mục nhân mùa Fathers Day: Chuyện một ông bố từng có ý nghĩ giết bà vợ phụ bạc.
Nhạc sĩ Cung Tiến