Hôm nay,  

Tập Yoga Để Bảo Vệ Sức Khỏe

13/01/201100:00:00(Xem: 240408)
Tập Yoga Để Bảo Vệ Sức Khỏe

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 3092-28392 vb5011311

Sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoà 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, từng sông ở Nam California. Từ 1995, định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, Sao Nam Trần Ngọc Bình đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông."
***

Nhiều vị khi mới quen tôi thường đoán lầm tuổi của tôi và tự xưng mình là "anh" và gọi tôi là," em." Nhưng khi tôi nói số tuổi thật của tôi thì các vị này liền hỏi tôi có, "bí kíp" gì không; tôi chỉ tủm tỉm cười và trả lời một cách ung dung, tự tín là chẳng có bí kíp gì hết mà chỉ do kiên nhẫn tập Yoga mà thôi.Vậy thì tập Yoga có khó không và tập như thế nào thì xin quý vị tiếp tục đọc cho hết bài này nhé !
Để bắt đầu câu chuyện, tôi xin trở ngược lại thời gian, vào năm 1979, tôi từ trại tù Phong Quang bị chuyển về trại tù Nam Hà chả là vì khi đó anh chàng Bình nhỏ tự kiêu, tự đại ở bên Tàu đòi, "dạy" cho CSVN một bài học mà kết quả ra sao thì chúng ta đã biết.
Tại trại tù Nam Hà,tôi mượn được quyển, "Phương Pháp Dưỡng Sinh" của bác sĩ Nguyễn văn Hưởng,xuất bản tại Hà Nội năm 1973 dày lối 60 tới 70 trang, khổ nhỏ với hình vẽ các thế tập Yoga của Ấn Độ và cách xoa bóp. Tôi chép lại và thầm nghĩ biết đâu sẽ có ngày dùng đến, vả lại những hôm thứ bẩy,chủ nhật chẳng có gì làm thì đây cũng là một cách tiêu khiển thì giờ.
Đến cuối năm 1979,tôi và một số anh em tù khác bị chuyển vào trại tù Gia Trung thuộc tỉnh Pleiku. Công việc hàng ngày của chúng tôi là khai hoang để lấy đất trồng sắn và khi đất đã bạc màu thì chuyển qua trồng cây thông là loại cây kỹ nghệ. 
Lúc này, sức khỏe của tôi đã sút giảm thấy rõ, mỗi khi tôi nói thì hơi gió thoát ra từ hai lỗ tai mà giọng nói lại thì thào như gió thổi qua ngọn cỏ, cộng thêm mấy bịnh mãn tinh nữa. 
Tôi biết là tôi phải làm một cái gì để sống sót mà về với vợ, với con đang mòn mắt trông chờ. 
Đời sống trong tù là một cuộc chiến âm thầm giữa CS và những Quân/Cán/Chính bị CS cầm tù, CS để mặc cho tù chết dần chết mòn để CS được tiếng là, "nhân đạo", nhưng tàn bạo thì không bút nào tả xiết. Nếu tôi chịu thua hoàn cảnh mà chết trong tù thì tôi lại thua CS một trận thứ hai sau ngày 30 tháng 4. Tôi phải sống để có ngày ra khỏi trại tù mà CS gọi là trại cải tạo, để nói lên sự tàn bạo,dối trá, vô nhân của lũ người-q uỷ này.Mất cây súng tôi còn cây viết. Tôi chưa thua đâu. Tôi biết tôi phải làm gì mà. Tôi nghĩ như thế.
Thế là tôi lấy quyển, "Phương Pháp Dưỡng Sinh" ra đọc và sáng hôm sau tôi thức dậy sớm hơn thường lệ và bắt đầu tập liền và chỉ lối 2 tháng sau sức khỏe tôi dần dần được cải thiện và các căn bịnh mãn tính cũng bớt hẳn, thế là tôi kiên trì tập, cho tới nay đã được 30 năm.
Có nhiều loại Yoga, loại mà tôi tập là loại Yoga thể dục.Tác giả nhấn mạnh điều này vì CS rất kỵ tôn giáo nếu không nói rõ thì sách làm sao mà xuất bản được mà lại còn phải có dăm ba câu như là câu vọng cổ lúc xuống xề để nói về gã râu kia thì mới ổn.
Cách tập thở mà các vị Yogi Ấn Độ khám phá ra cách đây hơn 4000 năm vẫn đúng theo như khoa học bây giờ. Câu hỏi mà tác giả đặt ra cho chúng ta là tại sao chúng ta lại bị bịnh và câu trả lời là tại chúng ta thở không đúng hay là chúng ta đã không xử dụng hết dung tích của hai lá phổi để mang oxy vào cho máu có đủ oxy đi nuôi tế bào trong cơ thể. 
Điều này thì ai trong chúng ta cũng biết khi học môn, "Cách Trí" ở lớp tư, lớp ba hồi còn nhỏ là máu đen chạy lên phổi trở thành máu đỏ để đi nuôi cơ thể. 
Chúng ta chỉ học phần, "tri" mà chưa thực hiện phần, "hành" như trong câu, "Tri hành hợp nhất" của ông Vương duơng Minh. Nếu ngay từ nhỏ mà chúng ta được thầy, cô chỉ cho luôn phần, "hành" thì hay biết mấy.

Cơ thể chúng ta cần thực phẩm cũng như không khí để sống, ta có thế nhịn ăn 3 tháng mà không chết thế nhưng nếu ta chỉ không thở trong khoảng 5 phút là đi đoong liền. Xem thế thì đủ biết thở quan trọng trong đời sống như thế nào. Các cụ già bên Ấn Độ thường hay đi dạo khi được hỏi các cụ trả lời là đang đi, "ăn" không khí.
Theo như trong sách, thì một cái thở có 4 giai đoạn, giai đoạn 1 từ từ hít vào cho đến khi không khí đầy phổi thì vẫn tiếp tục hít vào và đếm từ 1 đến 10 là giai đoạn 2. Mục đích của việc vẫn tiếp tục hít vào mà không ngưng thở, không đóng thanh quản là để cho máu có thì giờ hấp thụ oxy để chuyển từ máu đen là máu đói oxy sang máu đỏ là máu đã hấp thụ đủ oxy. Rồi từ từ thở ra nhẹ nhàng như con cò đáp xuống cánh đồng và cũng đếm từ 1 đến 10 là giai đoạn 3. Sau đó, thở ra bình thường như trong sinh hoạt hàng ngày và cũng đếm từ 1 đến 10 là giai đoạn 4. 
Tóm lại, một hơi thở gồm có 4 thời, thời thứ 1 hít vào, thời thứ 2 tiếp tục hít vào để giữ không khí trong phổi và đếm từ 1 tới 10, thời thứ 3 từ từ thở ra cũng đếm từ 1 đến 10 và thời thứ 4 thở ra bình thường như trong sinh hoạt hàng ngày và cũng đếm từ 1 đến 10. Mỗi thời là 15 giây, 4 thời là 1 phút và cũng theo như kinh nghiệm của tôi thay vì đếm đến 15 tôi chỉ đếm tới 10 là không cảm thấy mệt mà còn khoan khoái nữa. 
Nếu bạn thở đúng thì sẽ cảm thấy máu chạy rần rần trong mạch máu ở 2 cánh tay ,nếu thở sai thì sẽ thấy nhức đầu và phải ngưng liền và hãy tập làm sao cho đúng tức là cảm thấy máu chạy rần rần ở 2 cánh tay như đã nói ở phần trên.
Cái quan trọng của Yoga là bạn phải kiên nhẫn vì cơ thể của bạn luôn luôn thích nghỉ ngơi chứ không muốn bạn hành hạ nó, bắt nó tập. Nhưng nếu bạn kiên nhẫn thì bạn sẽ có thói quen và cứ đến giờ tập là bạn sẽ cảm thấy như thiếu một cái gì đó và bạn sẽ phải tập. 
Hồi tôi còn phải đi làm thì 9 giờ tối là tôi đi ngủ lối 1 giờ sáng là tôi thức dậy; tôi tập khoảng 1giờ rưỡi rồi đi ngủ trở lại. Sáng thức dậy lúc 5 giờ 30 sáng để sửa soạn đi làm.
Bây giờ tôi có thể nói rằng nếu người ta nghiện thuốc lá thì tôi nghiện không khí đến giờ nghiền là tôi tự động thức giấc và hít không khí. Cho tới bây giờ tôi đã ở Mỹ 19 năm rồi và khi mùa đông tới, tôi chẳng bao giờ phải chích ngừa cúm và chẳng bao giờ bị cúm. Yoga có tác dụng kích thích chức năng miễn nhiễm của cơ thể và tự điều chỉnh, tự chữa bịnh cho cơ thể ít nhất là tới 99% do đó bạn sẽ cảm thấy vui vẻ, yêu đời và yêu cuộc sống.
Trong cuốn sách này có lối 70 asana tức là các thế tập, tôi chỉ tập lối 35 thế asana mà cũng đã cảm thấy khỏe rồi. Nếu các bạn có thì giờ thì tập càng nhiều asana càng tốt. Thế asana tốt nhất là thế, "trồng cây chuối ngược" vì với thế này, bạn sẽ máu cung cấp cho bộ óc của bạn nhiều oxy và giúp cơ thể chống lại sự lão hóa nhiều hơn. Lý do là khi bạn lớn tuổi trái tim của bạn là cái bơm sẽ gặp trở ngại khi bơm máu lên não bộ,thế. "trồng chuối ngược" sẽ giúp giải quyết trở ngại này.
Xin kể hầu quý bạn một câu chuyện vui bên lề. Lúc còn ở trại tù Gia Trung anh Ngọc cùng ở một buồng tù với tôi, anh cũng tập Yoga. Một buổi sáng anh đang tập thở thì viên Công An trực trại tù có hỗn danh là "Quý búa" đi qua, thấy anh đang ngồi theo thế hoa sen, y liền nói:
“A, thằng kia mày cầu nguyện hả" Mày há mồm ra cho tao.” 
Miệng nói tay y liền thọc cái cán búa vào miệng anh. Rất bình tĩnh Ngọc nghiêng người qua một bên. Tên Quý búa bật lên cười rồi bỏ đi.
Mong các bạn chịu khó tập để có thể làm chủ sức khỏe của mình và tránh cái cảnh vào,ra rồi ra rồi lại vào bịnh viện làm buồn, khổ người thân và làm khổ mình mà vẫn không biết tại sao mình bị bịnh.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
11/07/201213:29:31
Khách
Trả lời PhI-Ng
Mua sách này ở Việt Nam hay trong các nhà sách Việt Nam ở mỹ may ra có thể bán.Mến
27/01/201122:17:26
Khách
Cám ơn Tác Giả Sao Nam Trần Ngọc Bình đã gửi bài viết rất có giá trị này. Các bạn nào cần có thể vào Link này: http://blog.yume.vn/xem-blog/phuong-phap-duong-sinh.thanggh.35CAA5D1.html
21/01/201120:01:56
Khách
Men chao Suma Gin
Dung vay tap Yoga rat tot.Men chao
21/01/201120:00:00
Khách
Chao chau Thao
Hinh nhu cac tiem sach VN o My cung co ban,neu khong thi phai goi mua o Sai Gon. Quyen nay duoc tai ban nhieu lan,va co them Bac Si Huynh Uyen Lien viet chung.Khi Linh Chi goi quyen nay cho bac,bac se forward cho chau
21/01/201119:55:20
Khách
Chao Jane
The tap tuy minh chon. Neu lon tuoi nen chon nhung the ma minh cam thay de cho minh.Quan trong van la cach tho.Men chao
21/01/201119:52:26
Khách
Chao Linh Chi
Xin cu goi cho toi. Dia chi email [email protected]
21/01/201120:20:43
Khách
Chao Linh
Neu bi binh phoi ma tap tho theo Yo ga thi tot lam.Co gang tap nhe.Men ( Goi lan 2)
21/01/201120:18:35
Khách
Chao PHI-NG
Hinh nhu cac tiem sach VN o My cung co ban.Neu khong thi mua o Saigon.Khi Linh Chi goi sach cho toi toi se forward den PHI -NG Men chao
21/01/201120:04:50
Khách
Chao Linh
Tap nhieu hay it la tuy minh .Nhung khi moi tap thi nen tap loi 80 cai tho.Khi tap co nam,ngoi tren ghe dau,hay kieu ngoi hoa sen. Chuc suc khoe.Men chao
13/01/201103:10:29
Khách
Mua sách này ở đâu,xin phép hỏi.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,442,613
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến