Hôm nay,  

Hợp Tác Lao Ðộng

02/04/201100:00:00(Xem: 825606)
Hợp Tác Lao Ðộng

Tác giả: Phan
Bài số 3155-28455 vb7040211

Tác giả là một nhà báo tại Dallas, từng phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine, và trong nhóm chủ biên của báo Trẻ. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận Giải Danh Dự 2007. Bài mới của Phan là một gia đình tử tế vào thời có... hợp tác lao động.

***
Bà Tư không có chai dầu xanh, dầu gió nào trong túi áo vì ít đau bệnh vặt. Nguyên tắc của bà là giữ ấm cho cơ thể, không tắm tối, không gội đầu sau mặt trời lặn. Ông Tư không nghe lời bà, cứ nhậu xỉn rồi đi tắm cho tỉnh rượu, bất kể nửa đêm hay hừng đông tới nơi, ông mất vì trúng nước sau một tiệc rượu tới khuya dạo nọ, làm cho những nguyên tắc giữ gìn sức khoẻ của bà thêm vững chắc. Con cháu đều mừng cho sức khoẻ của bà Tư không có gì lo ngại, bác sĩ cũng nói hiếm thấy người già nào không có vấn đề gì về sức khoẻ như bà.
Chỉ có nỗi lo thầm kín trong lòng bà Tư khó nói ra, là những người lớn tuổi, bệnh rề rề nhưng sống lâu trăm tuổi. Ngược lại, người không đau bệnh vặt, thường chỉ một trận cảm cúm sơ sơ nhưng lại theo ông bà. Chuyện kể của bà Tư thường nhắc lại những người dì, ông dượng trong dòng họ thường qua đời nhẹ hều như ngủ quên. Nhưng con cháu cứ trấn an bà nhiều hơn là chia sẻ nỗi lo canh cánh trong lòng già. Bà biết tỏ cùng ai khi những người bạn già hiếm hoi cũng lặng lẽ ra đi không từ biệt, người thì vô Viện dưỡng lão không lâu, đã quên hết người quen, bạn cũ...
Không ngờ tới tuổi già, bà Tư chỉ còn người con rể thứ Tư, nhiều khi mê kể chuyện tới hối hận khi chợt thấy anh ta đã mệt mỏi quá chừng, nhưng vẫn ngồi nghe bà kể lể những chuyện không đầu không đuôi của tuổi tác. Bà Tư, dù có nói, "Má mệt rồi, thôi má đi nằm..." thì anh ta cũng rất hiếu để, "Má nói tiếp con nghe cho hết chuyện đó đi má. Không ngờ, má không nói tới thì con đã quên." Nhưng khi bà thật sự quên một tên gọi, người quen, chốn cũ... thì anh ta lại nhắc. Bà Tư vui bụng âm thầm với người con rể duy nhất - do chính bà chọn lựa cho người con gái thứ Tư trong gia đình. Ðứa con yếu ớt trong đàn con khoẻ mạnh của bà.
Nỗi lo âm thầm như hạt lúa giống đã ngâm nước, một hôm nó nảy mầm, bụng đau lạ thường, bà Tư không cho con cháu hay nhưng sắc thái bà không qua nổi mắt anh Tư-rể. Cũng nhờ Trời Phật độ kẻ hiền lương nên chưa quá muộn. Bác sĩ cắt bỏ những thứ tuổi già không xài nữa cho nhẹ bụng bà Tư. Kẻ được ghi công phát hiện kịp thời, được anh chị em trong gia đình cảm ơn hết lời, làm bà Tư vui lây, mãn nguyện - người ta gieo gì gặt nấy! Ngày xưa anh Tư không có gì để cạnh tranh với những người cũng theo đuổi người con gái thứ Tư của bà Tư. Nhưng chính bà duy nhất can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cái là chị Tư trong đàn con đông. Bà khuyên chị Tư nên chọn anh Tư tay trắng lòng đầy.
Cái ơn má vợ không lộ ra lời ngon tiếng ngọt vì anh Tư ít nói, nhưng lòng anh đầy ơn nghĩa đúng như bà Tư đã tin tưởng vào con người nghèo khó nhưng không nghèo lòng... anh đối xử với má vợ từng ngày tới đàn con đông của bà cũng tin tưởng để má ở với vợ chồng con Tư thì mọi người được an tâm.
Sáng mai bà Tư xuất viện thì tối nay anh Tư nhóm họp anh chị em trong gia đình vợ, "đã đến lúc không thể để má ở nhà một mình..." Buổi họp kết thúc nhanh lẹ với đồng thuận mướn người chăm sóc cho bà Tư tại gia.

Từ đó, bà Tư sống trong căn nhà sang trọng, to lớn. Nhưng chẳng có việc gì để làm ngoài việc xem đồng hồ, trông xe bus vàng đưa cháu ngoại bà về tới cửa sau mỗi buổi học, để bà chăm sóc cho nó. Nó như mẹ nó hồi nhỏ, mỏng manh như tàu lá, tháng bệnh đủ ba mươi ngày, tới lấy chồng mới thôi níu áo bà Tư để nhũng nhẽo... thời gian ma bắt, gió đuổi đã mấy chục năm. Lụi hụi sang Mỹ cũng đã hơn mười năm trời, mồ mả ông bà, cha mẹ năm nay không biết mấy cậu nó có còn sức để trang hoàng cho người khuất mặt khuất mày cùng vui ăn tết... Bà Tư không ngớt lời tâm sự cùng cô ở, nói cô ra vườn giúp bà dọn giàn mướp tháng Chạp xơ xác như năm tàn tháng tận. Hình như cô ấy không ăn lương để làm việc ngoài vườn nên không hứng thú giúp bà, cũng không nghe bà trò chuyện vì hai tai nhét chặt headphone của cái MP3, miệng hát nhép theo lời nhạc và thả hồn lên mây...
Bà Tư không phải người dễ giận, không để bụng chuyện vặt nên thấy thương người đàn bà trẻ phải xa gia đình, xa con. Cái khổ bị chồng hành hung, đánh chửi qua được thì tiếp theo cái khổ xa nhà. Nghĩ đến hoàn cảnh con người không ai giống ai nên phước phần có được cũng cần chia sẻ bớt cho người hoạn nạn. Bà gọi cô Thanh vô nhà, giở gối nằm bà lên, và cho cô một trăm đồng, "Thanh ơi! Con coi gởi tiền này về cho má con ăn tết, sắm mấy bộ đồ cho con gái của con. Tết này chắc con không về ăn tết với gia đình được rồi..."
Người đàn bà trẻ úp mặt xuống đùi bà Tư đang ngồi trên giường, cô ấy khóc nức nở như bao nhiêu khổ lụy đàn bà chỉ biết khóc với mẹ đẻ. Bà tư cũng sụt sùi thương cảm, ra bếp làm bữa trưa cho hai người ăn.
Bữa ăn trưa đơn giản, làm ít việc vặt trong nhà như quét tước, dọn phòng cháu ngoại chút đỉnh... bà Tư vẫn thường làm theo thói quen, không kể con cháu mướn cô Thanh để làm những chuyện đó cho bà. Hai người đàn bà ở nhà thường xuyên như mẹ con, vui vẻ...
Không ai biết hay nghĩ đến việc bà Tư vẫn làm những việc cũ như trước khi đi mổ. Bà thật sự không cần sự giúp đỡ của cô Thanh, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cô, nghĩ đến con cháu bà khá giả, nên bà lờ đi cho cô có cơ hội kiếm tiền, mong cho cô ấy có chút vốn liếng khi trở về quê để làm ăn, nuôi con... cảnh đàn bà gặp chồng say sưa, đánh đập. Gia cảnh nghèo khổ thì bà Tư cũng biết nên thương người.
Bữa trưa vừa xong, bà Tư còn rửa mớ chén dĩa thì cô Thanh đã nhảy lên bàn của bé Thuỷ, mở internet để chát với quê hương. Anh Tư về bất tử, mặt tím giận nói rằng: "Tụi con mướn cô Thanh để lo cho má. Sao má dễ dãi với cô ấy quá, trưa nào con về cũng thấy má nấu ăn, rửa chén... có khi giặt đồ. Là sao""
"Tư à! Cái khổ bởi nghèo thì đời má đã qua. Má nghĩ... con cũng hiểu. Con Thanh nó đang khủng hoảng tinh thần vì sau khi ly dị được người chồng say sưa đánh đập, là tiếp theo xa nhà, bỏ con... Má thương người khổ cũng như cúng dường. Con đừng bận tâm tới chuyện của má với con Thanh nữa. Trưa, không cần bỏ ăn để chạy về nhà coi chừng má nữa. Má khoẻ rồi!
Bà Tư nói xong thở dốc. Anh Tư vội đưa bà lên phòng, kêu vợ bỏ việc về để lo cho má vì anh có cuộc họp quan trọng ở công ty sau bữa trưa. Ngồi chờ vợ về bên bà nhạc như cây đèn cạn dầu, anh Tư nổi nóng với cô ở oang oang cười - chát ở phòng bên. Anh bước sang phòng con gái mình để nói phải-trái với cô ấy! Vừa lúc vợ anh về, thấy má nằm trơ lơ, đi tìm anh Tư không thấy ttrên phòng vợ chồng, trở xuống phòng con gái thì chỉ kịp nghe cô ở nói: "Chị Tư bệnh hoạn thê thảm quá! Anh Tư làm khó em chi. Anh Tư ưa bỏ việc về nhà buổi trưa từ khi có em đến giúp việc, anh Tư có muốn hợp tác lao động thì em sẵn sàng mà..."
Chị Tư chỉ thấy cô ở loã lồ trước người chồng chị tin tưởng đã lâu - trong phòng con gái rượu - làm chị ngất xỉu.
Và bây giờ thì anh Tư ngồi ngoài hành lang bệnh viện - nhưng lòng trong phòng chị Tư đang thở oxy. Em ơi!...
Phan

Ý kiến bạn đọc
11/04/201104:15:55
Khách
Chuyện đọc vớ vẩn, chẳng hiểu gì hết.
02/04/201117:05:12
Khách
Sao anh Tư vừa mới mắng cô Thanh lười biếng đó mà đã "hợp tác lao động" ngay với cô ta ở phòng con gái, làm vợ anh bất tỉnh vô nhà thương emargency rồi?
Tác giả hình như đã SKIP một đoạn chuyển tiếp...làm độc giả ngơ ngẩn,không hiểu cô Thanh mày tài phép gì mà cao siêu thế.
03/04/201112:51:50
Khách
Tôi thật sự không hiểu gì hết. Xin tác giã bổ túc thêm. Thường chuyện ông Phan kể rắt hay, tôi vẫn thích đọc, nhưng chuyen nầy tôi thật sự mù tịt.
Nguoi thu c/s
03/04/201123:03:01
Khách
Tôi hiểu là "anh Tư" bị oan, nhưng kết thúc này nó nhanh quá, làm câu chuyện có không lột tả được ý chính nhất của tác giả "Phan" ! Tôi thương bà má Tư thôi, nhưng ~ cái hay của má Tư không làm cho kết thúc của bài hay :( Hình như phần kết thúc này được viết bởi người khác hay sao đó ?
02/04/201121:50:09
Khách
Chuyen tào lao, dở tệ, đáng 3 xu
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,270,931
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến