Hôm nay,  

Người Đàn Bà Phi Thường

08/05/201100:00:00(Xem: 175258)

Người Đàn Bà Phi Thường

Tác giả: Vĩnh Hầu
Bài số 3189-28489 vb8080511

Hôm nay, Chủ Nhật 8 tháng 5, 2011 là Mother’s Day. Mừng ngày Lễ Mẹ, xin mời cùng đọc bài mới nhất của Vĩnh Hầu, kể về người đàn bà phi thường của ông. Tác giả đã tham dự viết về nước Mỹ từ 2001. "Tôi qua Mỹ năm 90, ở San Diego 2 năm và move qua quận Cam ở cho đến giờ," ông kể. Sau 8 năm lặng lẽ, Vĩnh Hầu góp thêm nhiều bài mới cho viết về nước Mỹ năm thứ mười và nhận giải danh dự. Mới đây, tác giả lại move từ miền Tây sang miền đông.

***

Thưa quý vị, nguời đàn bà phi thường đó chính là mẹ tôi. Một người con khen mẹ mình là phi thường thì củng chỉ là một chuyện bình thường thôi có gì quá đáng đâu, phải không, thưa quý vị"
Nếu đi vào từng gia đình một, thì ai cũng có những kỷ niệm yêu thương, kính trọng, tôn vinh hay hãnh diện về người mẹ. Tuy nhiên đa số người Á Đông chúng ta, bản tính vốn kín đáo, không phải ai cũng muốn bày tỏ tình cảm riêng tư cho mọi người khác hay, bằng lời nói về người thân của mình. Ngày lễ “Mother’s day”, là cơ hội thuận tiện để tôi có thể bộc lộ lòng biết ơn sâu sắc bằng tiếng nói từ con tim về một người mẹ mà riêng đối với tôi, là một Người Đàn Bà Phi Thường.
Với tuổi đời trên 92, mẹ tôi là người con duy nhất trong một gia đình có sáu anh chị em, còn hưởng thọ đến bây giờ. Tôi phải nói rằng cơ thể của mẹ tôi là một cấu tạo tuyệt vời của ĐấngTạo Hóa, gồm đủ hai yếu tố mà không phải ai cũng có được: Đó là một hệ thống miễn nhiễm hoàn hảo và một bộ não trẻ mãi không già!
Thật vây, một điều khá lạ lùng và kỳ diệu, khiến chính tôi cũng thắc mắc và ngạc nhiên không ít. Suốt một đời, từ khi mới sanh ra đến giờ, mẹ tôi chưa bao giờ nhuốm bệnh, ngay cả những bệnh nắng mưa của Đất Trời, như cảm cúm, nhức đầu sổ mũi, đau bụng, hay những bệnh lăt vặt khác. Rõ ràng Trời đã phú cho mẹ tôi một hệ thống miễn nhiễm hoàn hảo, một sức đề kháng bất khả xâm phạm, mà tôi cho rằng, đây là một điều phi thường về mặt ‘cơ thể hoc!’ Thật sự, Mẹ được sinh ra để săn sóc những người bệnh khác, chứ không để ai săn sóc mình.
Cách đây khoảng 5 năm, anh tôi có chở mẹ tôi vào bệnh viện để “check” lại xương hông, vì bà bị té trong buồng tắm vào ban đêm, chỉ cảm thấy đau ở xương chậu, hóa ra đây là lần đầu tiên, bà phải vào bệnh viện giải phẩu vì do bị trợt té, xương chậu đã bị nứt. Trong dịp này, Bác Sĩ bệnh viện cho “brain scan”, tức là soi não để xem có bị ảnh hưởng đến vùng não bộ không. Khi hoàn thành việc soi não, câu đầu tiên, Bác Sĩ chuyên khoa đã tuyên bố với anh tôi như thế này: “ Mẹ của ông có bộ não ở lứa tuổi 40! Qua nhiều năm trong nghề, tôi chưa từng thấy một ai có bộ não sáng suốt, trẻ trung như vầy ở tuổi của Bà cụ!”. Đây là một điều phi thường thứ hai của mẹ tôi, về phương diện cơ thể. 
Thật vậy, hiện tại, mỗi ngày mẹ tôi đọc ít nhất là hai tờ báo Việt ngữ, theo dõi tin tức, thời sự, để có thể tham gia, bàn luận với bạn bè, khách khứa, hoặc với những người thân trong gia đình với từng chi tiết của câu chuyện. Hết đọc báo, mẹ tôi lại nhảy qua đọc sách Phật hoặc tụng kinh, đọc chú bằng tiếng Phạn âm Việt khá dài, rất khó đọc và khó nhớ. Đối với tôi, thì đây là những bài học không bao giờ thuộc! Mẹ tôi có một tủ đựng băng thuyết giảng, gồm hơn 200 cuốn của các vị sư chân tu, để hằng đêm, trước khi ngủ, mẹ thường lắng nghe, không biết bao nhiêu lần, tiếng nói của Đạo Pháp qua những lời giảng của các Thầy. Có lẽ, suốt mấy chục năm sống cạnh Ba tôi, Mẹ đã chịu ảnh hưởng khá nhiều về con đường tu học của Ba mà tôi sẽ bàn đến ở phần sau, cũng như việc thường xuyên đi chùa, nghe thuyết pháp, họp mặt Đạo Tràng đã khiến Mẹ càng ngày càng thông cảm và tương đắc với Ba hơn.
Đặc biệt, bình thường Mẹ có giọng nói rất điềm đạm, từ tốn, nhưng khi cần quyết định một việc gì hệ trọng thì bà rất nghiêm nghị, cứng rắn, khiến người nghe phải công nhận tính chất đầy thuyết phục trong giọng nói ấy. Mẹ cũng giao thiệp rộng rãi và biết nắm bắt thời cơ. Khoảng thập niên 70, mẹ tôi vì con cái phải vào Đại học xa, mẹ đã nhanh tay xoay xở để có được một cổ phần trong Hãng làm nước đá, lợi tức cổ phần tăng, nhờ vậy, mấy anh em chúng tôi đã có được một cuộc sống khá đầy đủ của một gia đình trung lưu.
Vào năm tôi lên sáu, một sự kiện xãy ra đối với ba tôi, khiến ai cũng ngạc nhiên và xem đây như là một sự khai ngộ bất ngờ kỳ lạ, mà bên Công Giáo thường gọi là ơn “kêu gọi”. Đó là ngày ba tôi đột nhiên xuống tóc, quy y Phật, ăn chay trường ở độ tuổi 34, khi đứa con út, chỉ vài ba tuổi. Ba muốn trở thành một “tu sĩ tại gia”, với cuộc sống hoàn toàn thay đổi! Nếu xét về mặt Đạo, thì đây là một việc làm cao quý, tốt đẹp, phải có nghị lưc và ý chí mạnh mẽ mới thực hiện được, nhưng xét về mặt Đời, thì: “Xem qua thì thật là hay, xem lại có vẻ ‘đâm hơi’ thế nào!” Vì ba đi tu trong lúc mẹ tôi còn son trẻ, mặc dầu Mẹ đã có 4 con, từ 12 đến đến 2 tuổi.
Sau này, đôi khi nghĩ lại, tôi mới thấy thương Mẹ vô cùng, vì lúc tuổi Mẹ lúc đó mới 31 xuân xanh (thua ba tôi 3 tuổi), thì đã phải sống với một người chồng là một ông thầy tu! Nghĩ cũng tội cho Ba, vì còn nặng nợ gia đình, nên chỉ có thể ‘tìm nẽo Giác’ và ‘vọng cửa Thiền’ tại gia thôi, và vẫn phải đi làm cho đến ngày về hưu. Tuy nhiên, từ đó, mọi công việc quan trọng, Mẹ đều bao thầu, quán xuyến hết để Ba rảnh tay theo đuổi Đạo Pháp.
Vì chúng tôi lúc bấy giờ còn nhỏ tuổi, tâm hồn ngây thơ chưa cảm thấy nỗi đau khổ âm thầm của Mẹ. Tôi không muốn khoe khoang về dung mạo của mẹ mình, nhưng thật sự nhan sắc của bà đã từng làm nhiều chàng trai âm thầm ái mộ, làm sao có thể sống hạnh phúc với một người chồng mà mọi thú vui trần thế đều bị gác qua một bên. Ba tôi đã trở thành một tu sĩ chân chính, triệt để thi hành những điều giới răn của một Phật tử, kể cả chuyện chăn gối thường tình của cuộc sống vợ chồng! Thế nhưng mẹ tôi đã không hề bộc lộ ra bên ngoài một cử chỉ hay hành động nào chứng tỏ Mẹ đang ở tình trạng cô đơn, thiếu vắng một điều gì đó khó giải thích bên cạnh người chồng “tu sỉ”, mà có lúc ông đã quên đi mình vẫn còn là người trần tục, còn nhiều trách nhiệm đối với gia đình. 

Mẹ vẫn bình thản làm tròn bổn phận của một người vợ, người mẹ một cách hoàn hảo mà không hề than vãn. Mẹ đã phải lo cơm nước đầy đủ vừa chay vừa mặn cho chồng con. Tuy vậy, bà không hề than phiền hay phản đối ba tôi về chuyện ông đã lơ là bổn phận của một người chồng, người cha; ngược lại, Mẹ còn khuyến khích và trợ duyên cho chồng, để ông theo đuổi việc tu hành được thuận lợi. Tôi cho rằng, đây là một sự hy sinh lớn lao đáng kính phục của Mẹ.
Chúng tôi không hề trách ba tôi vì mãi lo việc kinh kệ tu hành mà phải để Mẹ gánh vác mọi trọng trách gia đình. Nhưng có lẽ cũng nhờ phước đức của ba tôi mà qua bao biến cố hiểm nghèo, gia đình chúng tôi đều thoát khỏi, và hiện vẫn sống an vui, đoàn tụ đầy đủ tại xứ Hoa Kỳ này.
Ba tôi bị bệnh lãng tai hồi còn trẻ và khoảng một thời gian sau, tôi không nhớ rõ, ba tôi đã mất hẳn thính giác. Thế là Mẹ lại gánh thêm một “job” nữa, là nghề “reporter” cho Ba, và tôi cam đoan rằng, trên đời này chưa có một ai làm thư ký tường trình một cách tận tâm và hoàn hảo như mẹ tôi! Xin trích một đoạn trong bài thơ tôi làm tặng Mẹ vào ngày lễ “Mother’s Day” năm ngoái:
… “Sắt son một mối tình câm
“Mẹ thường im tiếng, chỉ dùng bút bi
“Hết bi Mẹ lại dùng chì
“Thế gian mọi sự, khắc ghi toàn phần
“Ba xem ró hết từng phân,
“Thiên La Địa Võng, chẵng cần lỗ tai
“ ‘Ráp-po’, ‘rì-pọt’ dài dài
“Con con cháu cháu, phát tài có ai"
“Bạn bè, thân hửu lai rai
“Ai đà khăn gói ‘bái bai’ cỏi Trần"
“Ai còn đứng một bàn chân"
“Một cơn gió nhẹ đứt gân té nhào”…
Nói chung, mẹ tôi là một người đàn bà thuộc loại ‘vượng phu, ích tử’, bổn phận nào Mẹ cũng chu toàn một cách đầy đủ, hoàn hảo, đối với chồng con. Ngay cả bạn bè hoặc người thân xa gần còn sống VN, mẹ cũng thường xuyên nghĩ tới và tìm cách giúp đỡ trong khả năng của mình, khi biết tin họ gặp khó khăn hoặc bệnh tật, cần trợ giúp.
Một kỹ niệm đầy xúc động còn in đậm nét trong tâm hồn tôi mỗi lần nghĩ về Mẹ, là hình ảnh của Mẹ lủi thủi đi sau chiếc xe trâu, trên đường mòn trong rừng thẳm của núi rừng Hoàng Liên Sơn, Bắc Việt, cùng với một số người khác, hướng về Trại Tập Trung để thăm nuôi những người tù cải tạo, trong đó có tôi, đứa con trai độc nhất của Mẹ còn ở lại VN sau biến cố 75.
Hôm đó, đội chúng tôi có nhiệm vụ đi đốn tre và vác về Trại để xây nhà thêm cho lớp tù khác, sắp chuyển tới. Trên đường về, chúng tôi gặp chiếc xe trâu, chở quà thăm nuôi, và khoảng mươi người khác, lếch thếch theo sau xe. Tất cả chúng tôi điều chú mục nhìn xem có ai là thân nhân của mình không, biết đâu bỗng “có tin vui trong giữa tuyệt vọng chăng”" Thật bất ngờ cho tôi, khi nhác thấy trong đó có một người đàn bà, tuổi độ lục tuần, mặc bồ đồ bà ba, nhìn kỹ thì không ai khác hơn, chính là mẹ tôi! Tim tôi đập mạnh, mắt tôi bỗng thấy nhòa đi vì một cảm xúc bất ngờ, khi nhìn thấy hình ảnh khó tin, nhưng có thật, hiển ra trước mặt! Tôi không thể ngờ được, mẹ tôi, lúc bấy giờ tuổi đời đã trên sáu mươi, vì quá thương nhớ tôi, mà phải lặn lội ra tận nơi đèo heo gió hút này. Sau bao chặng đường gian nan, vất vả, kể cả việc ngủ lại đêm ở quán trọ dọc đường, với những phương tiện giao thông nghèo nàn, lạc hậu, từ Nam ra Bắc! Tôi bỗng cảm thấy tràn đầy ân hận, trách mình không lấy vợ sớm, để bắt Mẹ phải lo từ gói quà gởi đi cho đến việc thăm nuôi tận nơi rừng sâu núi thẳm!
Hồi đó, ông anh cả và đứa em út của tôi đã ra được nước ngoài, chỉ còn em gái tôi chưa đi được, nên còn ở lại với chồng và hai đứa con nhỏ, nên cũng không giúp gì được cho mẹ tôi. Mẹ một mình đã lo hết cho tôi! Sống dưới chế độ CS, thời đó đa số ai cũng nghèo ngang nhau, nên một gói quà là một sự hy sinh của người vợ, người mẹ…nhịn ăn nhịn tiêu, lo xoay xở làm sao để mỗi ba tháng, người thân của mình có được một gói quà chứa đựng tình thương và những chất bổ dưỡng để cầm hơi người tù cải tạo cho đến ngày về. Vợ chồng, anh em có thể bỏ nhau vì một lý do nào đó, nhưng người mẹ thì không bao giờ bỏ con, dù bất kỳ ở trong một hoàn cảnh nào.
Mãi đến khi tôi được trả tự do năm 83, thì một tuần sau đó, vợ chồng em gái của tôi và hai đứa con nhỏ mới đến được đất Mỹ, sau nhiều lần vượt biên không thành. Đây là một điều khá lạ lùng, nếu ai không tin tướng số, có thể xem đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng mẹ tôi lại rất tin vào số mệnh, khi nghe ông thầy tướng bảo rằng, đứa con gái của bà không thể đi ra khỏi nước được, cho đến khi nào đứa con trai của bà đi học tập về thay thế chỗ của cô ta! Có lẽ Trời thương ba mẹ tôi, nên không bao giờ để hai người phải sống cô đơn một mình chăng" Hay là số tôi may mắn, luôn luôn được gần Mẹ, để được mẹ săn sóc về vật chất cũng như tinh thần"
Đến năm 90, tôi lại có được cái hạnh phúc đưa ba mẹ tôi sang Mỹ theo diện H.O. và lại được ở gần hai người một thời gian dài, cho đến khi tôi lập gia đình, thì ba mẹ tôi mới bằng lòng đến ở chung với gia đình ông anh cả, vì ông nhất định “dành chánh quyền”, không cho tôi được ưu tiên ở với ba mẹ như trước nữa. Thật ra thì vợ chồng tôi cũng không đủ điều kiện, vì lập nghiệp hơi trể, trong khi đó ông anh lại có nhà cửa khá rộng rãi, tài chánh dồi dào hơn.
Một điều rất hạnh phúc và may mắn cho bốn anh em chúng tôi, là vẫn còn đầy đủ song thân, mặc dù tuổi đời của anh tôi đã vào hạng “thất thập cổ lai hi”! Hơn nữa, cuộc sống thủy chung duy nhất và đầy đạo hạnh của ba mẹ tôi là một tấm gương sáng, có ảnh hưởng không ít đến dòng đời của chúng tôi, trong quá khứ, cũng như tương lai.
Còn gì đẹp hơn hình ảnh dịu dàng, đáng yêu của song thân, sau gần ¾ thế kỷ sống bên nhau mà tình vợ chồng không hề suy giảm, mà ngược lai, càng đậm đà, sâu sắc thêm. Ba mẹ tôi vẫn săn sóc cho nhau ở lứa tuổi “gần đất xa trời”. Quả thật dưới mắt tôi, Mẹ đáng được vinh danh là một NGƯỜI ĐÀN BÀ PHI THƯỜNG trên cỏi đời này!
“...Tóc mây, răng trắng, nụ cười móm xinh,
“Khiến Ba yêu mãi bóng hình
“Trăm năm vẫn giử mối tình thủy chung,
“Buồn vui, sướng khổ đi cùng
“Tương thân tương kính, một lòng Đạo Tâm”.
Vĩnh Hầu

Ý kiến bạn đọc
09/05/201116:50:40
Khách
C'est une belle histoire de famille et bonne fête.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,934,738
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến