Hôm nay,  

Người Đàn Bà Tuổi Dần

25/05/201100:00:00(Xem: 268086)

Người Đàn Bà Tuổi Dần

Tác giả: Phạm Hồng Ân

Bài số 3185-12-28485vb4250511

Trước 1975, tác giả là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị. Và sau cùng, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Từng là một nhà thơ quân đội có tiếng, ông cũng tham dự nhiều sinh hoạt cộng đồng tại San Diego và đã có bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên. Sau đây là bài viết mới nhất của ông,

***

Lần đầu tiên ngồi trên xe đò Hoàng đi một mạch từ Santa Ana đến San Jose, tôi cảm thấy thú vị biết bao. Thú vị vì phong cảnh rất lạ mắt ở hai bên đường. Nào là đồi núi chập chùng với những nông trại nuôi bò sữa bao la. Nào là bình nguyên trải rộng một màu xanh ngút ngàn với những vườn cây mơn mởn oằn trái. Nhìn hình ảnh thanh bình đó, phải công nhận nước Mỹ đất Mỹ quá phì nhiêu, và ở bất cứ nơi đâu hơi hướm tự do cũng bàng bạc trong không gian.

Điều thú vị trong chuyến đi này là tôi sẽ được gặp lại các bạn học ngày xưa, thời còn Trung Học. 43 năm rồi, từ ngày bỏ xứ tha hương, tôi không có dịp gặp lại các bạn đồng môn đó. 43 năm trôi nhanh như một giấc mộng, từ những cô nữ sinh những cậu nam sinh chỉ vừa tròn 18 tuổi, đến nay…đã vụt trở thành những ông cụ bà cụ quá tuổi lục tuần.

Điều thú vị hơn nữa là tôi sẽ chạm mặt với Mỹ Miều, mối tình học trò trong trắng, nhưng cũng gay go. Đúng là chúng tôi s8áp hội ngộ trên đất Mỹ, một vùng đất mơ ước tuyệt vời mà thuở học trò ai ai cũng đều khát khao có được một lần đặt chân đến.

Cách đây vài ngày, cô bạn Kiều My ở San Jose đã khéo léo gửi cho tôi một tấm hình mới nhất, chụp những cặp đồng môn mà tôi sẽ gặp mặt. Để tôi khỏi ngỡ ngàng, Kiều My cẩn thận "chua" tên của từng người trong hình. Và tôi cũng đã bỏ một ngày dài chăm chú nhìn lại từng người, ngắm nghía từng góc cạnh trên hình hài từng bạn. Cuối cùng đành bó tay, không nhận diện được một ai.

Thời gian và tháng năm sinh hoạt ở Mỹ đã làm thay đổi vóc dáng của các bạn, nó cũng làm thay đổi cách sống và cách nghĩ của từng người. Riêng cặp Jack và Mỹ Miều, tôi phỏng đoán dễ dàng, vì các đồng môn đã xôn xao báo tin, ngay từ khi Mỹ Miều bước chân lên xe hoa về nhà một anh chàng Mỹ. Vả lại, đôi mắt bồ câu tròn xoe ngày xưa, hôm nay vẫn tròn như ngày nào, dù có điểm chút ít chân chim trên đuôi mắt đẹp.

San Jose quả xứng đáng với mỹ danh "thung lũng hoa vàng". Phố xá, chợ búa, nhà cửa, hãng xưởng…đều nằm trên vùng đất lõm, xung quanh là đồi núi chập chùng. Hoa mọc khắp nơi. Hoa trải thảm nơi sân của những ngôi biệt thự . Hoa đủ loại, đủ sắc đủ màu, nhưng tôi không tài nào tìm thấy đặc trưng của loài hoa vàng trên vùng đất đầy dấu chân bằng hữu này. Có thể đó là một mỹ danh cổ tích, được dân gian truyền tụng từ đời xưa đến đời nay chăng"

Phòng khách nhà Kiều My vừa đủ sức chứa khoảng 50 bạn từ các nơi đổ về. Bạn đồng môn của tôi qua Mỹ gần hết. Có người đi từ 1975 bằng các chiến hạm, bằng phi cơ, bằng các phương tiện hàng không của Mỹ. Có nguời vượt biển bạt mạng trên những con tàu nhỏ, những chiếc ghe đánh cá ọp ẹp. Có người đi theo diện ODP, diện HO, diện tỵ nạn chính trị, tôn giáo..v…v…Đa số muốn bỏ xứ ra đi, muốn tìm cho mình quyền sống, quyền được làm người. Tôi cũng gặp lại những ông bạn lính "dữ dội" ngày xưa. Hiên từng lái skyraider. Xía, trưởng toán viễn thám. Bỉnh, Biệt Động Quân. Huấn, nhảy dù…43 năm mới tao ngộ, những cái bắt tay thân mật, những vòng ôm mến mộ…cứ vồn vã, liên tiếp.

Vợ chồng Mỹ Miều đến sau cùng. Nàng cặp tay Jack ung dung tiến vào phòng với nụ cười rạng rỡ. Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Jack, tôi chợt cảm nhận những bí ẩn về cuộc đời của nàng chỉ là những huyền thoại phi lý. Ngày xưa, Nàng là một trong "ngũ đại mỹ nhân" của trường trung học An Xuyên. Rất tiếc, nàng sinh vào năm Dần, dưới đuôi mắt lại có một nốùt ruồi. Con gái tuổi Cọp, trên mặt còn có nút ruồi "thương phu trích lệ", chắc vào thời đó, ít bậc cha mẹ chịu cưới cô gái này cho con trai mình. Nghe đâu mãi tới năm 1970, có ông thiếu úy sư đoàn 21 bộ binh từ xa đổi về, trú đóng tại thị xã Cà Mau. Nhìn thấy Mỹ Miều vài lần, trái tim ông chợt rung động, liền năn nỉ ba má mang trầu cau đến hỏi nàng làm vợ. Chưa kịp đến ngày đám cưới, Mỹ Miều đã ngã lăn ra khóc trước quan tài của vị hôn phu từ chiến trận chở về.

Jack cụng ly với chúng tôi một chập, rồi vội vã cáo từ.

- Xin phép các bạn, tôi phải đi có công việc. Mỹ Miều vẫn ở đây họp mặt với các bạn đêm nay. Chúc tất cả vui vẻ và thú vị.

Đêm sóng sánh ánh đèn. Mùi hương dạ lý từ sân ngoài bay vào thơm phức. Cả bọn kéo nhau ra patio tiếp tục cuộc vui. Chỉ còn lại tôi và Mỹ Miều trong phòng khách rộng lớn.

- Miều nhớ, anh rời Cà Mau đi năm 18 tuổi và…biền biệt luôn. Bây giờ, 43 năm mới gặp lại, trông anh khác lạ hơn xưa nhiều.

- Phải, Anh đã trở thành ông lão rồi, lục tuần rồi. Cũng may là chưa đến nỗi cầm gậy.

Mỹ Miều nhìn vào khoảng trống, nửa trách móc, nửa than van:

- Anh biết, con gái tuổi Dần khổ lắm, thiên hạ cứ thay phiên nhau đổ oan lên đầu mình. Năm 1970, vị hôn phu của em tử trận lúc đám cưới của tụi em được người nhà hai bên chuẩn bị một cách chu đáo. Khi nghe hung tin đó, em buồn quá…đến nỗi muốn tự vận cho rồi. Nhưng sau suy nghĩ lại, em bỗng chai lì ra, ngẩng mặt lên cao để thách thức cuộc đời.

- Và năm 1975, Mỹ Miều qua Mỹ, gặp Jack.

- Chưa. Năm 1973, vì buồn cho số phận truân chuyên kéo dài, em nhận lời cầu hôn của một ông già đáng tuổi cha mình. Vài năm sau, ông ta bỗng ngã lăn ra từ giã cõi đời. Anh thấy đó, con gái tuổi Cọp, dễ sợ thật…

- Không. Anh không tin con gái tuổi Cọp đều sát chồng. Anh không tin nút ruồi "vô thưởng vô phạt" trên khuôn mặt em là nút ruồi "thương phu trích lệ". Hơn 30 năm sống bình an và hạnh phúc với Jack đủ để xóa bỏ những huyền thoại hoang đường về tuổi Cọp. Những mối tình trước đó gãy đổ, chẳng qua vì Lão Tơ Hồng đã sắp sẵn duyên số em với Jack.

- Anh nói vậy thôi nhưng chính anh cũng cũng đã từng bỏ đi, anh cũng sợ chết như thiên hạ.

- Anh xin lỗi, anh…Chỉ là duyên phận. Cũng có thể tại chính anh tầm thường không đáng được hưởng hạnh phúc với em như Jack. Nhìn hai người hạnh phúc bên nhau cho đến ngày đầu bạc răng long, anh thấy mừng cho em.

Đêm quá khuya. Bạn bè chia tay ra về từ lâu. Jack cũng đến đón Mỹ Miều và nói lời tạm biệt. Kiều My và chồng cũng dắt nhau về phòng riêng. Chỉ còn lại tôi quạnh hiu trong căn phòng rộng lớn này.

Đêm nay không tài nào ngủ được. Có thể niềm vui quá dâng tràn. Có thể chút xót xa nào đó còn lảng vảng quanh đây. Tôi nhớ đến thời học trò son vàng. Một thời đã qua và không bao giờ trở lại. Tôi nhớ đến cuộc chiến dâng cao đến mức dữ dội năm 1968. Lệnh Tổng Động Viên ban hành. Lớp học vơi dần. Học trò xếp bút nghiêng lên đường nhập ngũ. Rồi…từ những chiến trường, các quan tài phủ quốc kỳ được chuyển về hậu phương. Những người vợ trẻ, có người chưa đầy 20, quằn quại sau quan tài chồng, thảm thiết khóc than cho một cuộc tình sao quá ngắn ngủi.

Số người vợ trẻ đó, đâu phải chỉ có Mỹ Miều, đâu phải chỉ có những người đàn bà tuổi Cọp, đâu phải chỉ có những người mang nút ruồi "thương phu trích lệ"" Và nút ruồi tự nhiên dưới đuôi mắt của người con gái, có thật sự là nút ruồi "sát chồng" không" Ngày nay, khoa học thẩm mỹ có thể bôi xóa tất cả dấu vết xấu trên cơ thể, vậy số phận "thương phu trích lệ" sẽ ra sao, khi chiếc nút ruồi độc địa đó bỗng dưng mất tích nơi chỗ nghiệt"

Ngày xưa, trong chế độ phong kiến khắc nghiệt đã sản sinh ra những tên tướng số ác độc. Họ dựa vào một vài quan niệm thiếu cơ sở khoa học, gieo rắc thành kiến và dị đoan. Bây giờ, tuổi trẻ hải ngoại có cách nhìn cách nghĩ khác xa, những cô gái tuổi Cọp chẳng còn mặc cảm gì . Dăm ba nốt rồi nghiệt ngã cũng chẳng thành mối lo. Mọi người đều bình đẳng, đều tự do hạnh phúc như nhau, tương tự trường hợp của Mỹ Miều, của Jack.

PHẠM HỒNG ÂN

Ý kiến bạn đọc
27/05/201102:33:16
Khách
cám ơn tác giả đã chạnh lòng thương xót cho những người đàn bà tuổi Dần...
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,204,320
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến