Hôm nay,  

Memorial Day 2011: Đóa Hồng Bạch

30/05/201100:00:00(Xem: 160071)

Memorial Day 2011: Đóa Hồng Bạch

Tác giả: Nhất Chi Mai
Bài số 3190-12-28490vb2300511

Bút hiệu của tác giả và danh tính nhân vật đều mang tên loài hoa. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nhất Chi Mai cũng là bó hoa tinh thần tưởng niệm một nữ sĩ quan gốc Việt. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết .

***
Máy bay của Nữ Trung uý Sen bị trúng đạn, bốc cháy ở Iraq. Tôi chưa từng gặp cô, nhưng khi nào tìm đến được mộ cô ở Nghĩa trang Quốc Gia tôi sẽ đem theo bó hoa hồng trắng để đặt lên mộ bia khắc tên cô, còn anh sẽ thắp nhang cho Sen. Từ ngày quen và yêu nhau tôi và anh đã nói với nhau về điều ấy. khi anh kể cho tôi nghe những chuyện tình của anh và anh đã kể mãi về cô.
Ngày ấy anh là một sĩ quan sửa máy bay. Anh làm trong Quân đội - Department of Defence. Sen là một Trung úy Sĩ quan. Cô mang tên một loài hoa thơm đẹp không vướng bùn dù mọc lên từ bùn.
-Cô ấy là trẻ mồ côi , sao cô ấy lại chọn theo nghiệp lính hả anh"
Những khi nghĩ giải lao sau những giờ huấn luyện cho lính, cô ấy lại gặp anh ở chỗ anh đang kiểm tra, sửa chữa máy móc của máy bay. Hai người hút thuốc và trò chuyện, anh là một trong rất ít người Việt nam làm ở đó.
Khi nghe Sen gọi: Tâm ơi xuống đây hút thuốc với em nè, anh lại leo từ trên cao xuống. Nhiều khi phải leo lên những chiếc cần cẩu cao để gỡ các đinh ốc lớn của máy bay. Có khi chui xuống nằm dưới máy bay để thay nhớt. Đó là nghề gian nan, học cực mà ra làm cũng cực. Phi trường trời nắng chói chang, lóa cả mắt,nóng hầm hập vì đường bay rộng lớn không có nhà hay bóng cây mà. Phi cơ dù là cho Chiến đấu hay Dân Dụng khi đáp xuống đều cần kiểm tra máy móc , tiếp thêm nhiên liệu.
Những khi ấy những người thợ máy hay Aircraft Technicians phải đến khẩn trương làm việc kiểm tra cho kịp giờ máy bay cất cánh chuyến khác. Có khi sửa xong trời mùa hè nóng quá người ta phải dội cả một thùng nước từ đầu xuống mình. Làm cho Quân đội khi có lệnh gọi tới một căn cứ nào người thợ máy bay phải lái xe đem theo một thùng đồ nghề to tướng đủ dụng cụ mà sửa. Các căn cứ ở rừng xa ,nơi vắng vẻ, khi chưa đến căn cứ phải nghỉ giữa đường phải ngủ trong xe ,thắp đèn cầy lên cho đỡ thêm cảm giác ấm áp đêm mùa Đông lạnh đó em.
-Nghề vất vả sao anh chọn"
-Vì anh mê máy bay từ nhỏ. Người học nghề Kỹ thuật viên máy bay cũng học lái để hiểu biết cách vận hành của các bộ phận máy móc trong khoang lái , và chỉ có lái chạy trên phi đạo chứ không cất cánh bay lên.
-Chà em nhìn vào cái buồng lái , eo ơi đủ thứ đồng hồ phức tạp thật. Anh hay thiệt đó.

Cô Sen là một sĩ quan rất nghiêm khắc. Cô bắt lính tập dượt rất căng, luyện tập rất dữ dội, phạt nặng nếu lính không đạt được hay bị lỗi gì.
Cô ấy và anh thương nhau. Có lúc anh bảo Sen
- Em đừng quá khó khăn, quá siết lính coi chừng ra trận người ta thù em ạ. Không hiểu sao anh lại khuyên Sen như thế...
Hai người có lúc đã tìm đến nhau ở ngoài khu Sĩ quan Quân đội. Nhưng cô ấy vẫn rất trong sáng. Lúc biết cô sắp sang Iraq anh đã đề nghị cô hãy yêu nhau, có bầu, cô sẽ được ở lại đây không đi chiến trường. Anh sợ mất cô!
-Em là người chỉ huy không thể bỏ lính của mình mà ở nhà. Sen muốn có đám cưới rồi mới yêu đương ân ái... Nhưng điều kiện chưa thể cưới ngay. Anh đợi Sen ở chiến trường về nhen.
Anh yêu cô nhưng không thể làm gì khác được, anh tôn trọng ý muốn của cô.
Cuộc đời đôi khi thật éo le, tôi nghĩ, một bên là Danh dự Nghĩa vụ với Đất nước, một bên là tình yêu cá nhân. Và cô ấy đã chọn Tổ quốc- Danh dự. Anh đã nói gở, anh đã linh cảm mà không dám làm gì để giữ được người yêu..."
Rồi họ chia ly, cô ấy phải bay đi chiến trường Irắc… Và rồi máy bay của Trung úy Sen bị trúng đạn bốc cháy!
Tin dữ bay về anh như chết ngất! Anh là người yêu nồng nàn, rất tình cảm mà không giữ được người anh yêu. Kể lại cho tôi nghe anh khóc, lần nào cũng vậy. Mấy năm sau anh vẫn còn nhắc nhớ tới chuyện đó, rất đau khổ và dằn vặt chính mình. Sao lúc ấy anh không yêu - chiếm đoạt Sen rồi mình ra sao thì ra, nếu anh bị đuổi khỏi chỗ làm bị kỷ luật Quân đội, nếu cô ấy bị kỷ luật, cũng được nhưng còn có nhau và cô ấy vẫn còn sống...
Một bên là những gì to tát danh dự, còn một bên là hạnh phúc tình yêu có chút ích kỷ tính toán của con người. Anh bảo tôi, anh và cô ấy quyết định ra sao, đúng hay sai, em nói đi"
- Thật là khó nói anh à, tôi chép miệng thở dài; đành an ủi anh theo quan niệm nhà Phật, thôi không duyên nợ với nhau, số phận cuộc đời đã ngắn ngủi ...
Nếu một ngày nào đó đến trước mộ cô tôi sẽ đặt lên đó những đóa hoa hồng bạch đẹp nhất. Tình yêu của họ như đóa hồng trinh bạch ngát hương , trong trắng và tuyệt đẹp!
Cuộc đời cô ấy đã sống như tên của cô mang. Những khi nhìn hình ảnh bông hoa sen hay một đầm sen ở Việt nam tôi lại hình dung nhớ về cô -một người con gái Việt nam: một Sĩ quan đã hi sinh cho nước Mỹ. Những cánh hoa xinh đẹp sáng rực trong nắng lung linh trong tâm trí tôi. Hương thơm sen thanh khiết, ngọt ngào tỏa đọng mãi trong lòng anh, trong lòng tôi và những người thương mến cô.
Nhất Chi Mai

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,978,146
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Nhạc sĩ Cung Tiến