Hôm nay,  

Ông Mễ Tốt Bụng Trong Quán Cơm Chỉ

6/12/201100:00:00(View: 179655)

Ông Mễ Tốt Bụng Trong Quán Cơm Chỉ

Tác giả: Bảo Trân
Bài số 3200-12-28500vb8061211

Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. Việc làm: Nhân Viên Bộ Xã Hội. Đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm, Viết về nước Mỹ 2009 với bài “Con Bé”, chuyện kể về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu. Sau đây là bài mới của cô.

***

Chiều Chủ Nhật, sau khi tham dự buổi họp ban điều hành của Hội Thân Hữu ĐL để bàn soạn về việc tổ chức ngày picnic ĐL2011 về, tôi bỗng dưng nổi cơn lười không muốn vào bếp nấu cơm nữa. Tôi nói Thảo ghé ngang quán hàng bán bánh mì, cơm chỉ gần góc đường Bolsa và Brookhurst để mua hai phần bánh xèo về ăn, tiện thể, tôi cũng muốn mua vài cái bánh tiêu ăn thử, xem món bánh tiêu của quán hàng này ngon như thế nào mà cô em của Thảo nói là “phải” ghé mua mỗi lần đi xuống thành phố tiểu Sài Gòn.
Tôi đặt mua hai phần bánh xèo trước, rồi quay sang quầy hàng thức ăn ngọt để mua bánh tiêu. Đã có một người khách đứng ở quầy hàng trước tôi, và bà đang bảo bà bán hàng gói cho bà “tất cả” những cái bánh tiêu nằm trong khay bánh. Tôi hấp tấp hỏi bà bán hàng còn bánh tiêu không thì bà bảo là hết rồi. Tôi buồn tình buông hai tiếng - “Thế à!” -, rồi đứng qua một bên, không xếp hàng nữa. Thấy vậy, người khách hàng đang “gồm thâu” hết mười mấy cái bánh tiêu trong khay quay lại hỏi tôi:
- Chị muốn mua mấy cái"
Tôi trả lời:
- Tôi chỉ muốn hai cái thôi.
Bà khách, mà tôi quên hỏi tên, nên tôi tạm gọi là “bà khách bánh tiêu”, nói với bà bán hàng:
- Dì để lại cho chị này hai cái đi.
Tôi quay sang cười với bà khách hàng, nói:
- Cám ơn chị. Tôi nghe cô em chồng quảng cáo bánh tiêu ở đây ngon nên muốn thử cho biết.
Bà khách bánh tiêu cũng cười:
- Chị không thấy tôi mua hết nguyên khay sao"
Bà bán hàng, bỏ riêng hai cái bánh vào túi giấy nhỏ cho tôi, để qua một bên, rồi tiếp tục gắp hết bánh tiêu vào cái túi lớn, gật gù đồng ý với bà khách bánh tiêu: 
- Bánh tiêu ở đây nổi tiếng là ngon, tới cỡ giờ này là hết ráo, nhưng nhà bếp không làm nữa, sợ bán dư phải đổ. Cô còn mua gì nữa không"
Bà khách bánh tiêu nhìn qua quầy hàng thức ăn mặn nói:
- Cho con hai hộp lớn sườn ram, một hộp canh khổ qua, và đổ cho con thêm hai phần bánh xèo. 
Bà bán hàng ngoái cổ vào phía nhà bếp gọi lớn trước khi bước sang quầy hàng cơm chỉ:
- Hai phần bánh xèo nữa Tám ơi. 
Sau khi mua xong thức ăn rồi, bà khách bánh tiêu cũng đứng vào một góc quán hàng, gần tôi, chờ bánh xèo. Bà nói:
- Bánh tiêu ở quán này ngon nhất vùng Little Saigon đó. Để qua đêm nướng lại ăn cũng còn ngon. Bữa nay tôi mua nhiều như vậy để tối nay đem đi họp bạn. Tôi có con nhỏ bạn ở New Orleans qua chơi. Từ nào tới giờ nó chỉ được ăn bánh Beignet với café thôi, bởi bên đó đâu có bánh ngon như vầy. Chị có biết bánh Beignet không" 
Tôi trả lời:
- Tôi biết, loại bánh chiên có phủ thêm đường bột phải không" Tôi đã có dịp ăn bánh này rồi ở quán Café Du Monde. Theo tôi thì bánh Beignet cũng thường thôi. Nhưng chắc tại nó mang nhãn hiệu “Tây” nên nổi tiếng.
Bà khách bánh tiêu lắc đầu:
- Tôi thì không thích loại bánh này, bột đặc quá, ăn vô nặng bụng gần chết. Nó lạ, vì là đặc sản của vùng bên đó, với lại tại “truyền thống” thôi, ai tới thăm New Orleans cũng “được” đi ăn thử bánh Beignet. Hồi tôi qua bên đó chơi, con nhỏ bạn dẫn đi vòng vòng coi French Quarter buổi tối, chừng nửa khuya nó đưa vô quán café ăn Beignet cho biết. Tối nay, tôi pha café phin sữa nóng, cho con nhỏ bạn tôi tráng miệng với bánh tiêu này thì bảo đảm là nó sẽ cho Beignet ra rìa luôn. 
Vừa lúc đó có một người Mễ và một người Việt Nam bước vào. Ông Mễ chậm chạp với cái gậy chống trên tay, nhường bước cho người Việt Nam đứng xếp hàng trước. Anh chàng Việt Nam này còn rất trẻ, chắc khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng ăn mặc bê bối luộm thuộm và dơ dáy làm sao. Anh gọi mua một hộp cơm phần ba món, có cả canh, một hộp cơm rang, thêm mấy món mặn nữa để riêng. Bà bán hàng vừa múc thức ăn vào hộp vừa nói với anh: 
- Nhiều quá ăn sao hết. 
Nhưng người khách hàng không đếm xỉa gì đến lời nói của bà bán hàng, anh chạy sang tủ nước lấy mấy lon coke lạnh đưa cho bà. Anh có vẻ vội vã như sắp phải đi ngay. Bà bán hàng vừa gói thức ăn vừa nói như phân bua với tôi và bà khách bánh tiêu:
- Mấy người này là vậy đó, có ai cho thì mua lung tung, mua nhiều quá hổng biết làm sao ăn hết. 
Tôi ngạc nhiên nhìn bà bán hàng, rồi nhìn bà khách bánh tiêu như thầm hỏi: - “Ai lại bán hàng mà phàn nàn là khách mua nhiều bao giờ”. - Bà khách bánh tiêu có vẻ hiểu ý tôi nên thì thào giải thích:
- Anh chàng này là một trong những người “homeless” đó, họ cứ đứng xớ rớ trước cửa mấy tiệm bán đồ ăn chờ xem có ai cho gì không. 

Bà bán hàng cầm mấy cái túi thức ăn và nước để trên mặt quầy nhưng chưa giao cho người khách homeless, bà nói: - “Hết thảy $17.5” -, rồi chờ thâu tiền. Tôi cũng đứng nhìn xem anh homeless này có chừng bao nhiêu tiền mà dám tiêu nhiều như vậy cho một bữa cơm chiều. Nhưng không có dấu hiệu gì chứng tỏ là anh sẽ lấy tiền ra trả. Bà bán hàng nói lớn, trống không:
- Ai trả tiền cho “nó” đây"


Tôi nhìn quanh quất không biết bà hỏi ai, vì ở trong quán hàng này, ngoài bà bán hàng, có tôi, bà khách bánh tiêu, và ông Mễ, thì đâu còn ai nữa. Bà bán hàng nhìn người khách homeless đang giơ tay chờ đợi giao hàng, rồi nhìn sang bà khách bánh tiêu:
- Cô trả cho “nó” hả"
Bà khách bánh tiêu lắc đầu nói không, rồi quay sang tôi nói nhỏ:
- Tôi mới cho anh ta tiền hồi nãy.
Ông Mễ, tay cầm một tờ $20, nãy giờ đứng yên lặng trước quầy hàng, thấy ồn ào nên lên tiếng hỏi:
- What are you guys saying" I don’t understand.
Bà bán hàng lặng im, bà không biết phải trả lời ông Mễ ra sao, bà đưa mắt nhìn bà khách bánh tiêu như nhờ bà nói giúp. Bà khách bánh tiêu quay sang ông Mễ giải thích:
- We are talking about this man. He bought too much food, but he has no money to pay. What can we help you, sir" Do you need to buy anything"
Ông Mễ lắc đầu:
- No, I don’t need anything. I promised to buy this man dinner. Just give him the food he wants. I will pay.
Bà khách bánh tiêu quay lại nói với bà bán hàng:
- Ông Mễ nói ổng trả tiền cho người này. 
Bà bán hàng hả hốc miệng nhìn người khách Mễ, nhưng vẫn chưa chịu đưa mấy gói thức ăn cho người khách homeless. Bà khách bánh tiêu nhắc lại:
- Ông Mễ nói dì đưa đồ ăn cho người ta, ổng trả tiền.
Bà bán hàng luống cuống thả hai gói thức ăn và bịch nước trên quầy. Người khách homeless nhanh tay chộp lấy rồi phóng nhanh ra cửa. 
Tôi ngạc nhiên nhìn ông Mễ, người đã rộng lòng chia chén cơm chiều nay cho người homeless. Ông chừng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi thôi, khuôn mặt trắng trẻo, thân hình thon gọn, mạnh khỏe, nhưng hình như là hơi bị tật ở chân, vì ông phải nhờ vào chiếc gậy chống trên tay trong mỗi bước đi khập khễnh. Ông vừa cầm tiền thối lại vừa cau mày hỏi:
- What is going on" Why was there so much commotion in here" Why didn’t she give the food to the customer" 
Một lần nữa bà khách bánh tiêu phải trả lời giúp bà bán hàng:
- Because the saleswoman did not know who would pay for the food. That man is homeless, you know.
Tôi thêm vào:
- That man ordered too much food for one person to eat. The saleswoman was just afraid that the homeless man was taking advantage of the people who were trying to help him. 
Ông Mễ lắc đầu nói:
- It’s ok. We still have jobs, we still have money. It is good that we can share with the less fortunate. We do whatever our heart says. How people act is their business. Don’t judge them if we don’t know their circumstances. Maybe he got more food because he wanted to save some for tomorrow, or perhaps to share with those who are in the same boat.
Nói xong, ông Mễ chống gậy chậm chạp bước khỏi quán hàng. Tôi, bà khách bánh tiêu, và bà bán hàng, đứng yên không nói được lời nào. Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi mãi đến mấy phút sau, khi bà bếp đem mấy phần bánh xèo ra để lên quầy hàng trước mặt, chúng tôi mới hết nỗi bàng hoàng. 
Tôi với tay lấy túi thức ăn của mình, trả tiền rồi chào bà khách bánh tiêu đi ra xe. Tôi kể cho Thảo nghe chuyện người Mễ trả tiền cơm cho người homeless Việt Nam. Thảo gật gù khen:
- Ông Mễ đó thiệt hay nghen.
Suốt một quãng đường về tôi im lặng nghĩ lại chuyện vừa xảy ra trong quán hàng cơm chỉ. Tôi cảm thấy có chút hổ thẹn vì mình đã không có được một tấm lòng quảng đại như ông Mễ đó, một người khác chủng tộc đã giúp đỡ người đồng hương của tôi. Tôi đã không nghĩ đến cái việc nhỏ nhoi tôi có thể làm là mua cho người đồng hương khốn khổ đó một phần cơm. Không những thế, tôi còn có những ý nghĩ coi thường người khách homeless vì… trẻ mà không chịu tìm việc đi làm, chỉ biết sống nương nhờ vào người khác, vì… người gì đâu mà.... 
Tôi ngượng ngùng khi nhớ lại thái độ của mình khi đã cố tình bước lùi xa thêm một chút nữa, để “rộng chỗ” cho người đồng hương homeless khỏi “đụng chạm” vào tôi trong lúc anh lăng xăng chạy từ quầy hàng sang tủ nước. Ừ nhỉ, tại sao tôi lại nông nổi đến thế" Tôi không nghĩ được như ông Mễ: “Đừng xét đoán người khi không biết rõ hoàn cảnh của họ”. 
Tại sao tôi không băn khoăn tự hỏi, biết đâu những người homeless này có những cái khó khăn mà họ đang phải phấn đấu để vượt qua" 
Tại sao tôi không nghĩ là có thể vì một lý do nào đó nên họ không có cơ hội để tìm kiếm, giữ vững được công việc làm" Cũng có thể vì tuổi trẻ lầm lỡ, nên họ đã vướng mắc vào vòng lao lý, rồi vì cái quá khứ đen tối đó đã đưa họ vào tình cảnh hôm nay" Cũng có thể vì thất cơ lỡ vận nên họ mới trở thành homeless, không có một chốn nương thân, không biết ngày mai có gì ăn để sống"! 
Ông Mễ tôi gặp chiều nay cao thượng quá, có một trái tim to lớn quá. Ông giúp người mà không cần biết là có bị lợi dụng hay không. Ông cũng chẳng quản ngại là cái người được ông giúp không cùng chung một quê hương, xứ sở với ông. Ông đã chia bát cơm Phiếu Mẫu cho một người viễn xứ xa lạ, kém may mắn hơn ông, đang lang thang trên vùng đất tạm dung để xây dựng lại cuộc đời. Tôi thành tâm cầu nguyện Trời Phật cho ông luôn có được sức khỏe dồi dào, giữ vững được việc làm, thăng quan, tiến chức, có thật nhiều tiền, để có thể làm theo tiếng nói của trái tim. Tôi cũng cầu mong cho người homeless Việt Nam trẻ đó có thể thoát qua cơn đói nghèo hôm nay và sau này anh cũng sẽ bắt chước ông Mễ ngày nào, đem bát cơm Phiếu Mẫu chia cho những người bất hạnh hơn anh.
Bảo Trân

Reader's Comment
9/13/201818:24:04
Guest
Những đề tài của em luôn có tính cách nhân bản, sâu sắc. Tôi vui thêm hôm nầy biết được một người có cách suy nghĩ rất "con người" (thật sự!) Chúng ta thường qua chú trọng về những sự thành công trên bằng cấp, mức lương, nhà ở mà quên đi rằng đời sống xã hội không đơn giản như thế. Những người không may phần nhiều không phải là lỗi của họ hay họ cố tình gây ra. Ai mà chẳng muốn sống một cách tích cực? Nhưng cũng giống như sức khỏe thể chất, tất cả chúng ta sinh ra không phải ai cũng có được sự toàn hảo về ca về sức khoẻ vật chất lẫn tinh thần, hay hoàn cảnh gia đình hoàn toàn tốt đẹp, hạnh phúc, cuộc đời êm ả, may mắn, etc. . Chỉ một lý do như tinh thần không đủ mạnh để phấn đấu với những thử thách trong đời sống đủ dẫn con người ta đến tình trạng vô vọng.
Nếu ai cũng nghĩ được vay nghĩ được như vậy, như em đã viết trên đây thì chúng ta sẽ không có thái độ bất nhân coi những người thiếu mày mắn này là thành phần ngoài lề của xã hội.
 
Họ cần sự giúp đỡ nhưng quan trọng nhất, như ông Mễ đã "dạy" một bài học nhân bản ở đây, là sự thông cảm và chút tôn trọng ta dành cho họ là điều có ý nghĩa hơn cả những đồng xu thẩy vào trongchiếc nón rách.

Chúng tôi trong đại gia đình hay bàn luận về những điều này và tự"giáo dục" chúng tôi là Chúa, hay Phật hay những đấng thiêng liêng của bất cứ tôn giáo nào không hề dạy chúng ta là chỉ những người "thành công" mới là con của Chúa, của Phật (để cha, mẹ đi chùa, nhà thờ, hãnh diện trao đổi những tin tức về bằng cấp, nhà cửa và mức lượng của con, cháu mình)
"Mọi người đều là con của chúa". Chúng tôi luôn dạy các con, cháu nhất là những đứa "thành công" luôn nhớ điều giản dị này giúp chúng xác định quan điểm sống, để có cách cư xử đúng đắn với mọi người chung quanh.

Cám ơn BT đã "nhắc nhở" tôi về cái nhân bản tôi thiểu này.

Nhớ viết nhiều nữa BT nhé. Mong chờ bài mới của em. Cảm ơn em trước..
6/12/201104:36:25
Guest
Xin cho biết tên tiệm này để tôi đến mua bánh tiêu ăn thử. Xin cám ơn.
6/26/201117:20:56
Guest
Khá bất ngờ vì lại là người Mễ!!!

KHÔNG NÊN PHÁN XÉT NGƯỜI KHÁC VÌ BÊN NGOÀI.
chỉ có Bề Trên có quyền ấy mà thôi.
6/15/201103:11:41
Guest
Xin cám ơn BT và Hoàng Yến đã trả lời cho câu hỏi của tôi. Sẽ đến mua thử vào cuối tuần này. Trân trọng.
6/17/201114:14:16
Guest
Xin cám ơn BT và Hoàng Yến đã trả lời câu hỏi của tôi. Sẽ đến mua thử ở tiệm này. Trân trọng.
6/14/201101:45:09
Guest
Thưa ông/bà,
Đó là tiệm bánh mì số 1.
6/14/201100:29:36
Guest
Tên tiệm là BÁNH MÌ SỐ 1, kế bên Lục Đỉnh Ký Tập 1, trên đường Bolsa gần góc đường Brookhurst . Bánh tiêu đó không có ruột rất ngon. Các món cơm phần như canh, món xào, món mặn ngon hơn những tiệm khác.
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 861,415,736
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến