Hôm nay,  

Một Người Cha

14/06/201100:00:00(Xem: 152622)

Một Người Cha

Tác giả: Mai Hồng Thu

Bài số 3202-12-28502vb3061411

Tác giả là cư dân San Jose, đã có nhiều bài viết về nước Mỹ được phổ biến, như "Chồng Tếch Vợ Ly"; "Cái Bát Mạ Vàng", "Kết Hôn Để Qua Mỹ". Các bài viết của cô luôn cho thấy sự thẳng thắn, đôi khi ngang tàng nhưng tử tế vui vẻ. Sau đây là một bài viết mới của cô nhân s8áp đền ngày Father's Day.

***

Ở trại tị nạn Ba ta An nước Phi, Nga là người bạn mà tôi quý mến nhất. Vì sống côi cút bên trại nên thấy gia đình ai ấm cúng như gia đình Nga thì tôi hay la cà chơi chung. Nga đẹp gái, dịu dàng và giỏi dang nhiều mặt. Dù mất liên lạc lâu rồi, tôi vẫn còn thương mến mãi người bạn này.

Là chị lớn một đám em gái, Nga luôn luôn vui vẻ hòa thuận thương yêu các em; Kể cả đứa em trai duy nhất, lai Mỹ, giáp út, không rỏ là con nuôi hay con ruột. Điều này hơi lạ nhưng nhìn riết rồi cũng thấy quen vì ngoài cái màu da của dân Mỹ trắng, em trai ấy cũng vui vẻ, quấn quýt bên cha mẹ, chị, em như đám con gái trong nhà. Mẹ Nga đẹp dáng đẹp người, nụ cười luôn làm ấm lòng người đối diện. Ba Nga thì ốm yếu, hơi đen, ít nói, hiền lành. Ngoại hình bác trai nhìn không xứng mấy với người vợ đẹp người đẹp nết. Đời sống ở trại bình thản quá nên tôi cũng không có dịp xem thử ông có tháo vác hay có bản lảnh gì không. Tôi nghĩ chắc ông cũng có một thời cơ cực, gian nan trước khi được xuất cảnh. Có lẻ lòng bao dung và tánh tình hiền lành, chăm chỉ là điều đáng quý trong hình ảnh người cha khả ái của gia đình này. Mấy chị em Nga ai cũng giỏi giang, nữ công gia chánh, ngôn hạnh đàng hoàng. Tôi còn dám đưa tiền cho bác gái giữ dùm vì sợ mình cầm tiền thì không để dành được. Với tôi, họ là một mẫu gia đình ấm úng, cha mẹ mẫu mực, anh em hòa thuận; Ai nhìn mà không thích.

Chuyện bình thường ở huyện này tưởng chừng như không có gì đáng nhắc đến. Hơn nữa, sau khi qua Mỹ thì ai ai cũng bận rộn đời sống riêng, lo an gia lập nghiệp. Ở Mỹ vài năm, còn giữ liên lạc gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe nhau thì tạm coi như là quý hóa lắm rồi.

Hơn mười năm sau thì tôi dọn qua Cali sinh sống. Biết được gia đình Nga cũng ở chung thành phố San Jose nên tôi đã ghé thăm. Mấy chị em Nga, ai cũng thành nhân và gần thành tài hết rồi. Không khí gia đình vui vẻ và ấm cúng hơn xưa. Nga đã lập gia đình với anh bạn trai quen bên trại và có một đứa con trai trắng trẻo, khỏe khắn, ngoan hiền. Hai vợ chồng họ đang làm chủ một tiệm furniture ở Sacramento, làm ăn khấm khá và phát đạt. Cô em gái kế thì cũng nên duyên với người yêu cũng quen bên trại. Chồng cô làm chủ tiệm bán Pizza ở khu Santa Clara. Cô thì cũng có chức vụ ổn định trong một hảng lớn. Mấy đứa em nhỏ giờ đã cao lớn, học giỏi và vẫn ngoan, vẫn còn nhớ tôi là ai. Tôi nhớ hồi xưa bác gái đã dạy con rằng : "có đức mặc sức mà ăn ". Có lẻ vì thế mà con gái bác dù đẹp như hoa, công dung ngôn hạnh vẹn toàn, ăn học đầy đủ; nhưng họ không đòi hỏi, kén chọn phải sánh đôi với con nhà giàu, bác sỉ, kỷ sư. Bức tranh gia đình hoàn mỹ đó đúng y chang sự mong đợi của mọi người. Trái ngọt đậu trên đất lành nước Mỹ là đây. Những đứa con ngoan ngoãn thành nhân là niềm vui và sự hãnh diện của cha mẹ.

Nhưng bức tranh gia đình hạnh phúc này hình như thiếu một cái gì đó, khó nói, khó hỏi. Nhiều lần ghé thăm vẫn không thấy bóng bác trai, tôi tò mò lắm nhưng vẫn không biết chuyện gì đã xãy ra. Đến ngày giổ của bác trai thì tôi mới tỏ tường được niềm đau của họ. Thì ra bác bị tai nạn xe cộ, đột ngột qua đời không lời trăn trối, con cái chưa kịp báo hiếu. Những năm đầu mới đến Mỹ, cha mẹ hy sinh cho con cái lo học hành, thành gia thất và gầy dựng sự nghiệp. Con cái đã đến lúc có cơ hội tỏ lòng hiếu thì cha đã bỏ đi mất rồi. Ngày lể, ngày Tết, ngày giỗ và những ngày vui, nụ cười của họ không còn trọn vẹn mỗi khi thiếu bóng người cha chung hưởng thành tựu mà họ đã gian nan chung tay gầy dựng nên. Cha nay đã không còn đó để chúc mừng con cái ra trường, lấy vợ, gả chồng, ổn định sự nghiệp. Nỗi xót xa khôn tả khi họ thấp những nén nhang cầu hương hồn cha có linh thiêng về vui chung cùng con cái, gia đình. Niềm đau và sự tiếc nuối của họ làm tôi nhớ đến hoàn cảnh của riêng mình. Những ngày còn vụng dại, hồn nhiên tôi đã không biết quý từng giây từng phút bên cạnh người thân. Đi Mỹ đối với tôi tưởng là sanh ly, nhưng cũng nhanh chóng thành tử biệt ngay khi còn ở bên trại tỵ nạn. Những lần tôi chịu tang là những lần chuẩn bị trưởng thành và có khả năng học hỏi chữ hiếu thuận của kiếp làm người một cách muộn màng. Người cha kia đã lên thiên đàng, mấy chị em Nga còn có cơ hội dồn hết tình thương và sự hiếu thảo với người mẹ. Và mẹ Nga là người mẹ đáng nhận được niềm vui và sự tưởng thưởng này. Bác trai có linh thiêng, chắc đã không còn mong mõi gì hơn. Người ở lại xin thôi đừng áy náy, buồn lòng.

Có biết bao nhiêu người cha Việt đả bỏ mạng vì chiến tranh, lao khổ tù đày, gian nan vì mất kế sinh nhai. Có biết bao nhiêu người cha, người chồng đã bỏ mạng trên biển Đông đi tìm tự do và quyền được sống. Còn những người con thành đạt đang quây quần bên cha mẹ. Bạn có bận rộn mà lơ là lòng hiếu thảo không"

Hỡi các bạn thân thương, hãy biết quý mến những giây phút bên người thân. Có những người cha, người mẹ đã mất; nhưng họ vẫn còn sống mãi trong lòng những đứa con. Dù rằng ngày lể Father Day có đến hàng năm, con không còn dịp để tỏ lòng hiếu thuận với đấng sinh thành. Nhưng con sẻ sống theo lời cha dạy, hẳn cha cũng sẻ mĩm cười nơi chín suối.

Happy Father day đến với những người cha, và cả với tất cả những người con có phước được quây quần bên cha, mẹ mình. Hãy trân quý những giây phút bên gia đình và chúc các anh, các chú, các bác được nhiều hạnh phúc trong ngày lể Cha đầy ý nghĩa này.

With Love and Best wish,

Donna Nguyen

Ý kiến bạn đọc
14/06/201116:58:53
Khách
Chị Donna mến, Tôi đọc bài viết này mà rất cảm động. Bài viết này đầy ý nghĩa mà nhắc đến chủ đề này là rất xứng hợp. Nhất là trong mùa này. Chính ba tôi mất bất ngờ lúc tôi 13 tuổi trong lúc ông ấy còn tuổi trẽ. Lời khuyên bảo của chị này, "Hỡi các bạn thân thương, hãy biết quý mến những giây phút bên người thân." là điều chúng ta không nên quên. Cảm ơn chị viết bài này mà gởi đến.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,862,638
Tác giả sinh năm 1965, quê ở Phú Yên. Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Công việc đang làm: inspector và programer trong một hãng tiện cơ khí. Ngay từ bài viết về nước Mỹ đầu tiên trong năm 2012, “Chuyện Của Bill” tác giả đã cho thấy cách viết tinh tế và sống động hiếm có. Được biết, tuy cùng bút hiệu và cùng gửi từ Chicago, nhưng Nguyễn Văn 2012 không liên hệ tới tác giả Nguyễn Văn của năm Canh Thìn 2000, người viết bài “Dưới Mái Trường Senn.”
Tác giả Lưu Nguyễn cư trú tại Davis, CA, đã góp nhiều bài đặc biệt và từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ, với nhiều bài viết kể chuyện đi học, đi làm, đi thực tập làm giảng viên trong ngành thẩm mỹ tại trường Sacramento City College. Bài viết mới nhất của Lưu Nguyễn là chuyện về đời sống tại Mỹ.
Trương Kim Hoàng Thư,một kỹ sư, hiện làm việc tại DPW-LACO, đã dự Viết Về Nước Mỹ từ 11 năm trước với bài "Phốp - Chuyện Một Phần Tư Thế Kỷ". Bài sau đây là một chuyện tình mùa xuân, đã phổ biến trong Báo Tết Việt Báo 2012.
Tác giả đã 2 lần liên tiếp nhận giải Viết Về Nước Mỹ: Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Tác Phẩm Trong Năm 2010, với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu"” Đến Hoa Kỳ năm 1984, Khôi An hiện là cư dân Bắc California. Nghề nghiệp: kỹ sư điện tử tại công ty Intel. Bài viết mới là một tự sự xúc động về Tháng Tư với lời ghi: Tặng những người có cha mẹ đã chết trong trại tù sau 1975.
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản, và nhiều bài nghiên cứu đăng trong các tạp chí chuyên đề quốc tế. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi.
Tác giả là cư dân San Jose, cơng việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng gia đình hiện sống tại quận Bình Thạnh, Saigon. Bài đầu tiên của K.H. là “Ngày Của Cha”, đã phổ biến trên Việt Báo ngày 19 Tháng Sáu 2011,
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý,tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị,vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011.Là một cựu sĩ quan VNCH,cựu tù,ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO,định cư tại Boston.Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare,social worker,phụ giáo,tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools.Sau đây là bài mới nhất của ông.
Trước 1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoạ - hiện có trên trang mạng: http//tuoihoahatnang.com. Sau 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, sáu năm sau cô góp cho giải thưởng Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải vinh danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả Lê Ngọc Minh là một kỹ sư chuyên viên đồ án xây cất nặng về dầu hỏa và dàn khoan dầu ngoài biển; sinh năm 1939 tại Thái-Bình, di tản sang Mỹ năm 1975, cư ngụ tại La Habra, California. Trong ba năm 2003-2005, ông đã góp cho giải thưởng viết về nước My 6 bài viết liên tiếp, đặc biệt chững chạc hiếm có:
Nhạc sĩ Cung Tiến