Hôm nay,  

Ngày Của Cha

19/06/201100:00:00(Xem: 34383)
  • Tác giả :

Ngày Của Cha

Tác giả: KH
Bài số 3208-12-28508vb8061911

Đây là một bài viết khác thường, kể chuyện về người cha cảnh sát bị công sản giết từ năm 1960, bỏ lại đàn con mồ côi không cha, không mẹ, và rồi cô con út đi tìm hỏi về người cha suốt 50 năm dòng dã... cho tới ngày tìm được họ hàng từ Mỹ, từ Úc, từ quê nhà... Mong KH sẽ tiếp tục viết và vui lòng bổ túc tiểu sử.

***

Tại Đà Nẵng, sáng hôm đó Ba tôi dặn rằng: “Ở nhà đi học ngoan, chiều đi làm về Ba dẫn đi ăn kem nhe.” Tôi “Dạ” một tiếng thật lớn, rồi nhìn chiếc Mobilette của Ba từ từ ra khỏi nhà.
Chiều đến, tôi ngồi trông ra cửa, mong sao cho tiếng máy xe của Ba thật gần, thật gần, rồi trời tối dần, tối dần … chờ mãi cũng chẳng thấy Ba về dẫn đi ăn kem. Cả nhà tôi phải tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, ngồi trong lớp được người nhà xin cho về sớm.
“Ba em chết rồi!”
Người ta chở về nhà tôi một chiếc quan tài lớn đã đóng kín.
Không như 2 tháng trước lúc Mẹ chết tại Bệnh viện , Ba bế Mẹ đặt nằm ngay ngắn trên chiếc giường phủ ra trắng, rồi quay ra sau lưng nhìn thấy tôi, Ba ôm tôi khóc “Mẹ con chết rồi!”. Tôi thấy được Mẹ tôi nằm đó, mắt hé hé Ba đưa tay vuốt mắt Mẹ.
Rồi tôi cũng khóc khi thấy mọi người cùng khóc.
Còn Ba tôi chết, chị và anh tôi chỉ dấm giúi, quẹt quẹt hai con mắt chẳng thấy ai khóc to tiếng như ngày Mẹ tôi mất, vì thế hình như tôi cũng không có giọt nước mắt nào dành cho ngày Ba tôi mất thì phải" Tôi có nghe hàng xóm vuốt đầu tôi rồi nói “Tội nghiệp tụi nó mồ côi cả Cha lẫn Mẹ, rồi tụi nó sẽ ra sao"”
Năm đó tôi mới lên tám, vừa bước vào lớp Ba. Chị Cả lớn nhất trong nhà tôi được 16 tuổi còn đang cắp sách đến trường.
Sau này tôi mới nghe kể lại, sáng sớm hôm đó có người đến báo cho chị em chúng tôi biết “Ba chúng tôi đêm qua ngủ lại nơi làm việc, và bị Việt cộng ám sát trong đêm”. Chính quyền phái người đến chở anh chị tôi đến nhận xác Ba, và cho đóng quan tài ngay tại chổ, xong mới đưa quan tài về nhà, vì thân thể Ba bị bắn nát không còn nguyên vẹn.
Và cũng vì chỉ thấy một chiếc hòm đóng kín, và sự sợ hãi cứ bao trùm trong nhà đến độ tiếng khóc không bật ra khỏi cửa miệng của các anh chị, mà nhiều năm sau tôi vẫn cứ mơ hồ Ba tôi chưa chết, Ba đi đâu đó, rồi sẽ lại về với chị em chúng tôi …
Những năm sau tôi lớn lên trong cô nhi viện, trong nhà tu, anh chị em tôi ít có dịp sống chung với nhau để có thể tìm hiểu thêm về cái chết của Ba Mẹ. Vẫn như ngày Ba chết, anh chị vẫn giữ thái độ im lặng với các em nhỏ dại. Bắt đầu từ tôi trở xuống chưa hề biết rõ điều gì về Ba Mẹ, thì chị Cả tôi gặp cơn bịnh ngặt nghèo và ra đi thật vội vã, không cho tôi thời gian chuẩn bị trưởng thành để thay chị ấp ủ các em như chị đã từng làm với chúng tôi.
Hai anh tôi đi Lính đóng quân ở xa nhà, tôi loay hoay bận rộn cho cuộc sống nhiều bất hạnh hơn an vui với các em, cho đến ngày mất nước…
Nước mất, nhà chúng tôi cũng mất, anh em còn lại mỗi đứa đi mỗi nơi tìm đường sinh sống. Tôi vào tận Sông Bé với những ngày vô cùng cơ cực, nỗi sầu khổ chứa chan đến độ tôi cứ hình dung Ba tôi lại trở về. Ba tôi sẽ đến mang tôi ra khỏi cái địa ngục nơi đây, Ba tôi sẽ cho tôi ăn sung mặc sướng như ngày nào, đưa chúng tôi đi đến một nơi nào đó, không phải là nơi đây. Lúc nào tôi cũng mơ màng như thế, cho qua đi thời gian dài đằng đẳng nơi vùng kinh tế mới khắc nghiệt, thiếu thốn đủ điều …
Sao cuộc sống đầy đọa chúng con đến độ như vậy hả Ba"
Và thế là tôi đi tìm Ba, tôi đi tìm Ba tôi qua những người có giọng nói Quảng Nam, Đà Nẵng. Gặp ai nói giọng Quảng là tôi sà đến hỏi “Bác quê ở đâu" Có biết làng Phú Quý, Quận Đại Lộc không"”
Cả một vùng Sông Bé, hơn mười năm tôi chôn chân, chẳng ai biết được Ba tôi. Tôi theo cuộc sống đi dần về Sài Gòn vẫn không quên hỏi thăm quê làng Phú Quý của Ba tôi mà tôi chỉ biết ghi trong giấy tờ.
Tôi vẫn ôm bên cạnh những giấy tờ để chứng minh chúng tôi là con của Quốc Gia, giấy tờ đất gia phả hương hỏa của Ba tôi, giấy khai sinh, giấy khai tử của Ba Mẹ, tôi vẫn còn giữ.
Cũng nhờ thế, tôi biết được ngày chết của Ba Mẹ tôi, mà rất nhiều năm sau khi chết, Ba Mẹ mới được tôi lập bàn thờ làm ngày Giỗ kỵ.
Rồi thì Trời đã không phụ lòng người, hay Ba tôi không nở để tôi đi tìm mãi… Tôi gặp được một người đàn ông khá lớn tuổi, trong một tiệc cưới của bạn con trai tôi tại Sài Gòn.


Nghe ông nói giọng Quảng, tôi vẫn hỏi:
- Chú Quê ở đâu vậy"
- Tôi Quê Đại Lộc.
- Chú biết làng Phú Quý không"
- Ồ làng của tôi, cô hỏi ai"
- Chú có biết ông Quý làm Cảnh sát, năm 1960 bị Việt cộng ám sát không"
- Ủa, Bác của tui đó. Cô là ai mà biết Bác tui"
Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên cùng cực trong mắt người đàn ông ấy, và cảm thấy sự vui mừng không nói nên lời trong tôi. Tôi nín thở trả lời:
- Tôi là con gái Ông ấy.
- Hả" Thật không""" Vậy em là Chín Vỹ …, là em của chị đây.
1960 – 2010. Năm mươi năm sau ngày Ba tôi chết, tôi mới biết mình có một Gia Tộc Nguyễn rất lớn.
Ngày Giỗ Tộc tổ chức 2 lần vào tháng Hai cho số người đi lập nghiệp trong Miền Nam, và ngày Giỗ chính nhằm mười lăm tháng Ba âm lịch hằng năm tại Làng Phú Quý, Đại Lộc.
Từ người em họ mới nhận ra ấy, tôi gặp các con của Bác tôi là anh Bốn Chi … Anh em gặp nhau nước mắt chảy dài. Anh nói :
- Ba anh lúc hấp hối cứ bảo phải đi tìm bằng được các em, nghe đồn người ta bảo các em đi vượt biên rồi mất tích, Ba anh cứ lo Mồ Mả của Ba Má các em thất lạc, làm sao đưa về với nghĩa trang gia tộc" Anh gặp lại các em mừng còn hơn trúng số độc đắc, anh vui lắm. Em có biết là anh lang thang nhiều ngày ở Sài Gòn để đi hỏi thăm tin tức về các em nhiều năm trước không"
Chúng tôi cùng có chung một Ông Cố, Ông Nội anh là anh ruột Ông Nội của tôi, anh kể tôi nghe nhiều chuyện về Ba tôi mà anh biết.
- Ba em tội lắm, rất yêu thương anh em, làng mình nằm trong vùng mất an ninh, ai theo Quốc Gia thì phải bỏ làng ra đi như Chú anh hiện nay đang ở Mỹ, cũng nhờ Ba em bảo lãnh mà ra khỏi làng, vào Nam đi lính Nhảy Dù, đến năm 1975 thì lên tàu đi Mỹ luôn, anh sẽ báo cho Chú Mười Nghiêm biết là đã tìm ra được các em.
- Ngày đó không có Ba em thì Ba anh cũng khốn đốn. Mỗi lần ngày Giỗ kỵ Ông Bà, Ba em về làng 3,4 xe đi theo hộ tống… Điều đau lòng là lúc Ba em mất, anh và chú Mười Nghiêm đã vào Sài Gòn không về đưa tang được, nên các em không biết được nhiều bà con bên Nội, lại nữa các em còn nhỏ dại quá…
Tháng Ba vừa qua Bác Mười Nghiêm từ Mỹ về Việt Nam đưa tôi về thăm làng Phú Quý của Ba. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy mộ Ông Nội, mộ Cô ruột của tôi, và tất cả những ngôi mộ của Ông Cố, Ông Tổ cùng bà con bên Nội của tôi…
Sau đó tôi liên lạc được thêm Cô Bốn và cô Năm em họ của Ba cũng đang ở Mỹ.
Cảm động nhất là đứa cháu ở Úc, đã tìm ra tung tích của tôi qua bài báo, và nhờ Vietcatholic liên lạc giùm, nhưng Vietcatholic không bắc giùm nhịp cầu ấy mà nhờ anh em cùng trường tu Gioan Đà Nẵng tìm hộ. Ba của cháu gọi tôi là chị, ông gọi điện cho tôi nói rằng ông là người đứng ra lo tẩm liệm, tang ma cho Ba tôi ngày đó. Ba tôi không những là Bác mà còn là Ân Nhân của gia đình ông vì thế suốt 50 năm qua ông luôn xin Lễ cầu nguyện cho Ba Mẹ và chị tôi. Ông mong có dip về Việt Nam để gặp gỡ anh em chúng tôi, và kể cho tôi tất cả những gì tôi muốn biết về Ba tôi.
Ba ơi! Thế là con đã tìm ra Ba rồi!
Con vẫn nói với Ba hằng ngày bên bàn thờ của Ba Mẹ:
“Ba Mẹ nhớ cầu xin Chúa thật nhiều cho 5 đứa con mà Ba Mẹ bỏ lại đây nhe Ba Mẹ, Ba Mẹ biết tụi con côi cút đến chừng nào không " Đừng bỏ rơi tụi con nữa, phù hộ cho từng gia đình anh em tụi con có được cuộc sống tốt, nhe Ba Mẹ …”
Bây giờ hằng ngày Bác tôi cách xa tôi nữa vòng trái đất vẫn thường gọi “KH con đâu rồi " Bác đây, Bác cháu mình nói chuyện đi” và các Cô, em của Ba tôi hay email và gởi quà về cho anh em chúng tôi, cả người em ở bên Úc lúc nào vợ chồng cũng luôn miệng nói Ba tôi là ân nhân, và cũng cất công tìm kiếm anh em chúng tôi rất nhiều năm qua.
Đó có phải là món quà tuyệt vời nhất mà Ba tôi đã dành cho anh em chúng tôi trong những năm dài tìm kiếm Ba trong vô vọng không"
Cảm tạ Ơn Chúa!
Cảm ơn Ba đã cho chúng con những tháng ngày đầy ấp yêu thương của những tình cảm ruột thit, bà con,… mà Ba đã để lại.
Con thật lòng biết ơn những người đã vì Ba, mà san sẻ cho chúng con những yêu thương, ngọt ngào. Cảm ơn Dòng Tộc Nguyễn ở Đại Lộc, cũng như ở Miền Nam (Long Khánh) đã chân tình thu nhận anh em chúng con, những đứa cháu thất lạc gần nửa thế kỷ qua.
Cảm ơn tất cả những tâm tình yêu thương đã sưởi ấm lòng chúng con … mà chúng con quá thiếu thốn từ ngày Ba Mẹ đã bỏ lại tụi con đi thật xa.
Father’s Day
KH

Ý kiến bạn đọc
20/06/201116:58:05
Khách
Rất cảm động, cám ơn KH đã chia sẻ câu chuyện gia đình. Tuy nhiên tôi hơi thắc mắc, tại sao sau đám tang của cha KH, không ai trong dòng họ Nguyễn đem anh chi em KH về nuôi mà để đàn trẻ mồ côi lưu lạc tứ phương rồi sau đó mới lo đi tìm.
14/07/201105:59:59
Khách
Cám ơn một Độc gỉa đã quan tâm và hỏi về gia thế của KH. KH xin trả lời : Ngày đó có cuộc họp Hội Đồng Gia Tộc Nội, Ngoại và Chính Quyền . Ruột thịt của Ba không còn ai, bà con bên Nội thì nghèo quá, đa số ở trong vùng mất an ninh, lại không cùng Tôn giáo (CG) nên họ không đám đảm nhận. Nếu bên Ngoại không đảm nhận nữa, thì Chính Quyền sẽ nuôi (là Quốc Gia Nghĩa tử). Nhưng có người Cậu là Linh Mục (Cha Cố Tadeo Nguyễn Hữu Mừng là Cha Sở Giáo Xứ Cồn Dầu, Đà Nẵng), anh ruột của Mẹ xin nhận nuôi, vì là LM nên không chăm sóc được chỉ biết gởi các cháu cho các Dì Phước nuôi. Kính cám ơn . KH
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,234,815
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến