Hôm nay,  

Mừng Lễ Độc Lập: Thư Cho Con Trai

7/4/201100:00:00(View: 109727)
Mừng Lễ Độc Lập: Thư Cho Con Trai

Tác giả: Thùy Dương
Bài số 32191-12-28521vb2070411

Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ hành nghề tại quận Cam, đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2006. . Bài viết đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Tiếp theo, là các bài "Đoàn Nữ Binh Của Mẹ Tôi"; "Tôi Học Văn Chương Mỹ...". Sau đây là bài viết mới nhất của Thuỳ Dương, mừng Lễ Độc Lập 2011.

***

Cu Duong thương yêu của má,
Có lần má đã cám on con vì con là niềm hạnh phúc của má, con mang niềm vui làm mẹ cho má ở tuổi 45, cái tuổi mà nguời đàn bà lẽ ra đã có thể thành bà nội, bà ngoại. Hạnh phúc hơn nữa là con thương yêu má không so đo tính toán.
Con biết đi đứng, nói năng chậm hon những đứa trẻ đồng tuổi, nhưng tình thương con dành cho má thì to lớn hơn nhiều. Ngày con gần 1 tuổi, khi các em bé khác đã bắt đầu biết đi biết đứng, con trai của má chỉ mới biết bò càng, vậy mà khi con thấy má ho từng con, cu Duong đã bò lại cái tủ cạnh đầu giuờng, bám vào nó mà đứng vịn lên, vói tay để lấy ống thuốc xịt suyễn rồi bò lại đưa cho má, thành ra má nhớ thật rõ ngày con biết đứng. Má đã khóc: con thương má nên con đã biết đứng dậy.
Mấy tuần lễ nay, khi bên Việt Nam nguời trong nuớc từ Hà Nội đến Sài Gòn, cùng lúc đồng loạt biểu tình chống bọn bành truớng bá quyền Bắc Kinh, má dán mắt vào màn ảnh computer để trông tin, những giọt nuớc mắt không thể ngăn đuợc, cứ lăn dài trên má. Cu Duong của má, dòm má rồi hỏi :
-Sao má khóc vậy má, má bịnh hả"
-Không con, má buồn, đất nuớc của má đã bị bọn Tầu xâm luợc và bọn họ còn đang giương oai ngay trên vùng biển của quê huong má.
- Con cũng ghét họ, mình đừng ăn nhà hàng Chinese nữa nghe má.
Ôm con vào lòng, má cố gắng giải thích cho đứa trẻ mới 7 tuổi đầu biết, má của con chỉ ghét bọn Tầu Cộng xâm luợc, má đâu có ghét nguời Tầu. Nguời dân Trung Hoa lục địa họ cũng bị bọn ấy hành hạ, làm việc như con trâu, cái máy ngay cả những đứa trẻ chỉ bằng tuổi của con thôi. Những gì cu Duong đuợc giáo dục ở nhà truờng bài học đạo đức về sự ngay thẳng thì ở Trung Cộng điều đó không bao giờ đuợc coi trọng. Ngay tại thế vận hội Olympic, một đứa trẻ có khuôn mặt xinh xắn đuợc đưa ra để hát nhép cho một đứa nhỏ khác chỉ vì nó không có làn da trắng trẻo, chỉ vì nó không có hàm răng đẹp. Cuớp công, cuớp của, xảo trá, giả dối là chuyện bình thuờng ở xã hội mà họ hãnh diện là dân tộc Đại Hán với 5 ngàn năm văn hiến, với những bậc hiền triết nhu Khổng Tử, vua Nghiêu, vua Thuấn.

Còn ngay trên quê huong của má, những nguời yêu nuớc, từ em bé đến cụ già, thanh niên thiếu nữ, căm phẫn vì bị Trung Cộng xâm lăng, lăng nhục, ra đứng biểu tình phản đối thì bị chính nhà cầm quyền của họ đánh đập, bắt giam, cầm tù, dọa nạt. Nguời dân quê má chưa đuợc quyền tự do yêu nuớc nếu chưa đuợc cho phép. Giá trị của tự do là điều cu Duong của má đã học ngay trong lớp một và đòi sử dụng quyền ấy khi má bắt con ngồi tập viết vì chữ của con xấu quá, con không chịu tập đồ theo má mà nói:
- Má, America is the land of freedom. We fought against England to get freedom. Is it why you came here, má"
Khi còn nhỏ, má luôn luôn răm rắp nghe lời ông bà ngoại cho dù trong lòng không muốn tí nào (bây giờ, ông bà của con qua đời má mới dám nói sự thật), nhưng cu Duong của má sinh ra và lớn lên ở Mỹ, con đã đuợc dạy dỗ về freedom of speech, không dễ dàng bắt con phải làm theo điều cha mẹ muốn nếu điều ấy không có lý.
Má nhớ cách đây không lâu khi ba má bắt con phải nói tiếng Việt, con hỏi lại má:
- Why má, why do I have to speak Vietnamese"
- Vì ba nguời Việt, má nguời Việt, so are you.
Cu Duong đã giơ cánh tay bé nhỏ của mình lên và nói:
- Can I say something"
- Thì con cứ nói đi.
- Má sai rồi, I am American. All children born in America are Americans.
Con của má nói đúng, đây là xứ sở của tự do, nhưng tự do đâu phải từ trên trời rơi xuống hả con" Như cu Duong đã nói, để có đuợc tự do bao nhiêu nguời Mỹ đã chiến đấu để giành lấy nó và hàng trăm ngàn nguời Việt Nam của má đã đổi cả sinh mạng, bị đánh đập, hà hiếp trên đuờng vuợt biên để đến đuợc xứ sở này.
Cu Duong của má cũng đúng luôn khi con khẳng định "con là nguời Mỹ". Nhưng con có biết là Hoa Kỳ khác với các quốc gia khác vì nó là đất nuớc của di dân, đất nuớc của đa sắc tộc, đa văn hóa và điều đó làm cho xã hội Hoa Kỳ thêm tốt đẹp hơn không"
Con của má đã may mắn sinh ra và lớn lên trong xứ sở này, nơi mà quyền làm nguời đuợc tôn trọng thì con ơi, con hãy tận dụng cơ hội đó để học hành, để vươn lên, để biết điều hay lẽ phải, và nhất là để đừng giẫm lên quyền tự do của nguời khác. Má mong rằng con sẽ trở thành một trong những bông hoa đầy mầu sắc của nuớc Mỹ nhuư vuờn hoa sau nhà của mình duới nắng hè rực rỡ ngoài kia.
Viết cho con trai yêu thương của má để đón chào ngày Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ.
Thuỳ Dương

Reader's Comment
7/6/201100:50:31
Guest
Xin được cám ơn a/c Thử và Phương Dung . Riêng PD, kỳ này chắc PD đeo vương miện , chị mới đọc bài anh Tê Hát i dài , nhất định sẽ có lần ghé thăm Florida xem có gì lạ không... như quảng cáo.
7/5/201113:46:01
Guest
Rất hay! Cám ơn tác giã.

Thử
7/4/201110:31:52
Guest
Chị Thuỳ Dương ơi, chị lặn lâu quá hôm nay mới thấy ngoi lên. Cảm ơn bài viết đầy ý nghĩa của chị. Mong gặp chị dịp họp mặt VVNM cuối tháng 7. Thân mến.
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 861,694,114
Tác giả là một thuyền nhân, vượt biên tháng 12 năm 1983; đến Mỹ tháng 1 năm 1985, là một Design Engineer, hiện định cư và làm việc tại San Jose.
Tác giả đã tham dự viết về nước Mỹ từ 2001. Sau 8 năm lặng lẽ, Vĩnh Hầu góp thêm nhiều bài mới và nhận giải danh dự viết về nước Mỹ năm thứ mười, với bài viết nhân ngày 30-4-1975, kể về người lính Mỹ chung thuỷ với một gia đình Việt mà chàng từng nhận là bố mẹ anh em.
Tác giả, tự giới thiệu là “người viết mới toanh” vì chưa từng viết bài gởi cho báo nào, cả ở VN lẫn Mỹ. Sơ lược tiểu sử: Từ 1971, từng học Trung Học Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho. Qua Mỹ năm 2009. Hiện ngụ tại Milpitas, San Jose, California. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của Đồng Tâm là chuyện một gia đình miền Nam với những di chứng từ 30 Tháng Tư năm xưa.
Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật, khoa Đồ Họa, năm 1988 tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng Tư năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy tại địa phương. Sau đây là bài viết mới của cô nhân Mother’s Day vào cuối tuần này.
Tác giả tên thật Quách Ngọc Ánh, sinh năm 1954, hiện là cư dân Garden Grove, CA. Trước 75 học Sư phạm Sai gon, có đi dạy học lớp 4 một thời gian ở miền Trung. Định cư tại Hoa kỳ theo diện H.O. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là hồi ức xúc động về việc đi tìm người thân chết khi vượt biển.
Chú Sáu Steve Brown chính là "người Mỹ yêu tiếng Việt" mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài "Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.
Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể. Hình bên: tác giả nhận giải "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất" Viết Về Nước Mỹ 2005, do nữ nghệ sĩ Kiều Chinh trao tặng.
Khi con đọc những dòng này thì Cha đã ra đi biền biệt, Cha không còn ở trên cõi đời tạm bợ này.
Ngày này 38 năm trước, tôi là cậu bé 16 tuổi đang ôm khẩu súng Carbin cổ lỗ sĩ trong một phiên gác Nhân Dân Tự Vệ.
Ngày 27 tháng Tám năm 1975. Từ Trại Pendleton, xe buýt chở vợ chồng và bốn em tôi đến phi trường Los Angeles và đỗ ngay trước phi trạm.
Nhạc sĩ Cung Tiến