Hôm nay,  

Nước Mỹ và Chữ ”Be Nice”

04/07/201100:00:00(Xem: 115373)
Nước Mỹ và Chữ ”Be Nice”

Tác giả: Quang Hoa
Bài số 32192-12-28522vb2070411

Tác giả từ một tiểu bang xa, gửi bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông qua eMail. Mong Quang Hoa sẽ tiếp tục viết và vui lòng bổ túc ít dòng sơ lượ c tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.

***

Nước Mỹ giàu có, phồn thịnh, tự do nên ai ai cũng muốn xin ”tỵ nạn” có phải cái chính là do người My õ”be nice” chăng"
Tôi qua Mỹ hơn 10 năm, mải lo kiếm tiền, học không vô, nên phải theo con đường làm hãng. Sau khi thử 2, 3 nơi cuối cùng trụ ở hãng điện ”thợ điện làm nhà cửa.” Đi cầy khoảng 10 năm dần dần cũng ổn định có mọi thứ giống như bao người mơ ước ”vợ, nhà, xe, job, con cái....” mặc dầu đang trả góp. Vậy là quá được, còn hơn ở VN muốn làm việc cũng không có việc để làm, chắc phải đợi đảng và nhà nước xét lý lịch tới đời con của thằng cháu ngoại may ra.
Nghe riết cũng thành quen ”hey! be nice, man” thỉnh thoảng tôi hay dùng tìm vui, quên mệt với mấy thằng bạn cùng hãng. Thấy chữ nice cũng mang nhiều ý nghĩa nên tôi mạo muội đem ra đây bình loạn cùng bạn đọc cho vui.
Chử ”nice”có thể dịch là đẹp, lễ phép, lịch sự, đàng hoàng..... “bên ngoài” việc làm, tâm tính tốt.... “bên ngoài".
Xã hội Mỹ (nói chung cho gọn chứ nước này đa chủng tộc) rất dễ thấy ho ï”nice” chẳng hạn mọi ý nghĩ, việc làm hàng ngày của chính phủ hay chính quyền địa phương đều công khai trên ti vi, radio, báo chí, internet... bạn có thể trực tiếp đàm đạo. Tới công ty hay hãng xưởng làm gặp ai cũng ”hi", “how are you doing...", có ý kiến hay cần giúp đỡ gì cứ nói, các boss luôn luôn lắng nghe và làm vừa lòng bạn. Dễ thấy nhất là về y tế, có chuyện mà vào bệnh viện cấp cứu là họ cứu sống trước, chắc chắn bình phục mới cho về mặc dù không bảo hiểm, tiền bạc.

Tình hình kinh tế khó khăn hiện nay càng thấy rõ cái ”nice” đó là chưa thấy ai chết vì đói... Chuyện”nice” rất dài nhưng ngắn gọn vài hàng cũng hiểu được vì sao ai cũng hay nói Việt Nam và Mỹ hầu như cái gì cũng trái ngược nhau.
Còn người Việt ở hải ngoại thì sao"
Phần đông khá thành đạt ngay cả ở lãnh vực chính trị. Người Việt tại Mỹ hay các nước tự do, theo tôi nghĩ, là những người may mắn. Dù sinh ra ở đây hay các trại tỵ nạn, dù tới Mỹ vào dịp 1975 hay sau này, nhìn chung đều sáng dạ, chăm học, chăm làm, nhưng trời sinh ra mỗi người mỗi tính, cũng có người đem cả cái ”not nice” theo luôn.
Có thể rất dễ nhận thấy những điều sau đây:
- Làm việc cho ”Mỹ” thì đua làm, đua nói nhằm lấy lòng sếp, bất kể việc mất lòng bạn.
- Còn tư tưởng lớn và nhỏ (tao lớn hơn mày sao mày dám sai khiến tao) người nhỏ phê bình người lớn là cấm kỵ. Người sau khó mà giỏi hơn người trước được hay chuyện lính mới lính cũ.
- Không cố gắng trau dồi anh ngữ, nghề nghiệp cho nên phải dựa vào ”ai đó”để rồi lập bè phái từ đó hối lộ, tham nhũng ”ăn hối lộ” phát sinh.
Nhiều lần nghe những đồng nghiệp trong sở Mỹ nói về nhau, hoặc nói về người Mỹ, gọi họ là thằng nọ, thằng kia... tôi tự hỏi: Giả sử mấy người Mỹ kia hiểu tiếng Việt thì họ làm chung với mình được bao lâu. Cũng may, nhờ người Mỹ làm boss nên cũng chưa tới phiên phải làm lớn chuyện.
Biết là”giang sơn dể đổi-bản tính khó dời” nhưng mình tự vạch áo mình để chính mình tự sửa chính mình cho”nice” hơn chứ Mỹ họ đâu care.
Cho nên bài viết này chủ yếu là gợi ý coi chúng ta có thể tự tìm ra nguyên nhân vì sao mình lại ”không nice” và cố gắng làm sao cho người mình ai nấy đều ”nice” như người ta.
Lâu quá chắc ít ai nhớ “tiên học Lễ, hậu học Văn”, nhất là lớp trẻ lớn lên bên nhà sau 1975. Thời này, nhà trường ”VC” không giải thích chữ Lễ, chắc là sợ đụng hàng. Cho nên tôi cũng tự sửa lại: ”tiên học nice, hậu học sai... ờn, “science.”
Quang Hoa

Ý kiến bạn đọc
19/07/201102:24:30
Khách
Nếu có ai coi bài của bạn rồi viếtlời phê bình nặng nề thì xin bạn đừng buồn nghe. Ý kiến bạn rất hay và tôi mong có nhiều người đọc và giác ngộ, be nice, nhưng mà tôi rất là bi quan. thôi thì có bao nhiều mừng bấy nhiêu. Chúc mừng bạn " giác ngộ và "be nice".
Lệ Hoa Wilson
05/07/201111:20:02
Khách
Ngộ đồng ý với tác giã. Người Việt mình phần đông nói chuyện là khoe, có bao nhiêu vàng vòng thì đem ra khoe hết, nhất là hột xoàn thì có bao nhiêu đeo hết bấy nhiêu cho thiên hạ lé mắt, có người đeo vàng vòng nhiều quá nhìn vào giống mấy bà bóng, chẳng bằng người Mỹ họ cất vào safety deposit box, chỉ đeo khi đi dự tiệc (limit thôi). Có người khoe về con cái làm người nghe thấy mắc cở dùm họ. Có lần ngộ đi dự bửa tiệc họp mặt với bạn bè, một trong những người bạn vừa mới mất người con vì tai nạn, người nầy vừa kể vừa chảy nước mắt. Thay vì an ủi người bạn nầy, nhưng ngược lại một bà khách khoe con mình vừa ra trường kỹ sư (măc dù kỹ sư, luật sư ở Mỹ không thiếu gì). Nhiều người định cư ở Mỹ gần nửa thế kỹ nhưng cũng chưa học được hoặc học được cái nice của người Mỹ nhưng không áp dụng. Thí dụ đi chợ cũng chen lấn không thích xếp hàng, nói năng rổn rảng giửa đám đông, điện thoại cầm tay thì dùng liên tục (giống như bên VN), làm như có mình họ có điện thoại cầm tay.
Có lần ngộ mục kích một chuyện thật vui. Số là năm đó ngộ làm việc ở RRS (refugees resettlement section) ở đường Nguyễn Đình Chiểu ở Saigon (ở đây không có ưu tiên cho Việt Kiều có quốc tịch Mỹ được vô cửa sau, không phải đợi bên ngoài như bên toà Lảnh Sự), trong lúc bao nhiêu người già trẻ, bé lớn đứng xếp hàng thì có một Việt kiều mặc đồ vest (coi ra phết) đến và lên phía trước đứng xếp hàng. Cậu lính gác nhỏ nhẹ (theo luật của Mỳ) bảo: thưa ông, xin ông ra phía sau đứng xếp hàng như bao người khác. Thay vì xin lổi, cậu ta bảo: ĐM tôi là dân Mỹ có passport Mỹ đàng hoàng tại sao xếp hàng? Tôi vừa vào đến cửa nên nghe hai bên đối đáp, thấy bất nhẫn nên tôi lên tiếng bảo cậu ấy là: nếu cậu có quốc tịch Mỹ thì cậu nên hiểu luật của Mỳ: first comes first serve chớ. Khi cậu ta biết tôi cũng là "vịt kiều yêu nước" nên cậu ta không dám làm khó dể mấy chú bảo vệ nửa. Buồn thay cái mã VK.
Thử
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 857,194,099
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012, với những bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ. Nhiều bài và hình ảnh của ông hiện được phổ biến trên mạng internet, một số đã thành sách "Xin Em Tấm Hình". Bài mới nhất của tác giả là một du ký về Prague, trước đây là thủ đô Tiệp Khắc, nay thuộc cộng hòa Czech. Đây là nơi có khu thương mại Việt lớn nhất Âu châu.
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả là một du ký kể về chuyến du lịch Thụy Sĩ trên tuyến xe điện kỳ thú có tên Bernina Express.
Tác giả là một cây bút nữ, cư dân San Jose, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sang năm thứ 18 của giải thưởng, Lê Nguyễn Hằng nhận thêm giải Vinh Danh Tác Giả, với bài viết về “Ba Thế Hệ Tuổi Dậu” và bài “Từ Độ Mang Ơn”, kể chuyện tác giả bay đến thăm đôi bạn Mỹ bảo trợ tại vùng vịnh Tillamook, Oregon.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông tên thật Nguyễn Đức Tâm, sinh năm 1951 tại Quảng Trị, tốt nghiệp Đại Học Luật Khoa Huế năm 1974, vượt biển đến Mỹ năm 1980. Làm chủ nhà hàng từ 1983 đến 2004, hiện đang làm địa ốc và thông dịch bán thời gian và là cư dân West Chester, PA.
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016, bài viết thứ tư của ông là chuyện tình của một người... trúng số.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Tác giả tên thật là Trương Nguyên Thuận, tuổi 60', cựu sĩ quan không quân VNCH, di tản sang Mỹ từ 1975, kỹ sư điện toán, từng làm việc với Hewlett Packard/ Houston... rồi mở lò dạy võ tại Houston. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2004. Sau nhiều năm ngưng viết, ông vừa trở lại với sức viết mạnh mẽ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông tên thật Nguyễn Đức Tâm, sinh năm 1951 tại Quảng Trị, tốt nghiệp Đại Học Luật Khoa Huế năm 1974, vượt biển đến Mỹ năm 1980. Làm chủ nhà hàng từ 1983 đến 2004, hiện đang làm địa ốc và thông dịch bán thời gian và là cư dân West Chester, PA.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2017 và đã nhận giải đặc biệt năm thứ mười tám. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, trước là nhà giáo tại Việt Nam, định cư tại New Jersey năm 1994 theo diện HO. Sau đây là bài viết mới của bà.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Theo bài viết, tại Việt Nam cô học đại học tổng hợp ngoại ngữ. Mười ba năm trước, sau khi kết hôn với một nhạc sĩ Mỹ, cô theo chồng về Sonoma County, vùng đất nổi tiếng với vượu vang của Napa Valley. Hiện nay, gia đình đã dọn về San Diego và tác giả đang làm công việc thông dịch viên chính thức của Tòa Án Liên Bang. Mong Quynh Gibney tiếp tục viết.
Nhạc sĩ Cung Tiến