Hôm nay,  

Hoàn Hảo

22/07/201100:00:00(Xem: 216628)
Hoàn Hảo

Tác giả: Vành Khuyên
Bài số 3309-12-28539vb6072211

Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Bài sau đây của cô là một truyện ngắn.

***

Tiếng người độc tấu hài dừng lại thì tràng cười từ phía khán giả rầm rộ. Ơ hay, hắn nói gì mà người ta cười thế nhỉ, tôi ngạc nhiên. Hắn trông có vẻ lấc cấc, tôi thấy vài lần trong quán cafe này, chủ quán chắc tẻ hay tạo không khí mới mà mời tên không tên tuổi này về đây.
Hắn tiếp:”có người bạn hỏi tui còn thất tình không" Tui trố mắt nhìn anh bạn đó, ”mày hỏi vậy là sao"” nghe qua thì biết mày chưa thất tình bao giờ. Tôi giả lả trả lời người bạn đo ù”thất tình là thất tình, có người vợ con đề huề đó mà vẫn thất tình cả đời, thất tình là nay mưa, mai nắng, nay buồn, mai lại cười hí hửng, có như không, quên như nhớ....” hắn còn nói nhiều nữa, nhưng ở dưới tôi đã nghe tiếng cười rộn lên, những cái gật đầu tán đồng, những tiếng vỗ tay bốp bốp... Chán cho cái trò đời, người ta nói về nỗi đau của mình mà nghe như nói về cái đau người khác hay sao mà đi cười. Tôi trộm nghĩ con người cũng ngộ thật.
Màn của hắn kết thúc, hắn cúi gập người chào rất là thiện nghệ, hắn làm như đã làm quen lắm rồi, một là hắn lịch sự, hai là hắn đang bắt chước các tay điều khiển dàn nhạc cho ra vẻ nghề nghiệp. Đàng nào thì đàng, tôi vẫn thấy hắn xoàng...

*
Tiếng người con gái gọi hắn ”Anh Thương, anh Thương, em tìm anh mấy ngày nay”
Hắn đâm hơi ”Em tìm làm gì, anh đã bảo giữa chúng ta không thể có gì khác"”
“em nhớ anh”, cô gái thú nhận.
“Em bỏ anh qua một bên đi, anh thuộc loại người không thích sự hoàn hảo, em thì quá hoàn hảo, anh làm sao được, em tha lỗi cho anh trong thời gian vừa qua, không biết em nhiều hơn anh cứ mê em mãi”...
Cô gái cúi xuống, mắt buồn hẳn” em sẽ không hoàn hảo nữa, em hứa, em hứa mà, chơi lại với em đi”.
Tôi ngạc nhiên quá đỗi, tôi trợn mắt nhìn cái tên comedian như hắn là đồ dở hơi, người ta đẹp thế, xinh thế, van xin hắn một tình yêu, hắn bỏ qua như rác rưởi. Tự nhiên tôi muốn cho hắn một bài học.
"Em nghe anh nè, anh không khinh em, anh không hại em, vì hiểu em với anh không hợp anh không cố gắng làm em đau khổ nữa, em hiểu ra chưa"”
"Nhưng anh vẫn là người mang lại cho em nhiều hạnh phúc nhất trong thời gian vừa qua, em không thể quên anh anh à” tiếng cô gái nghe tha thiết hơn..
“Em về đi” hắn vẫn một lời..

*
Chiều xuống, tôi vẫn ngồi đây, tôi đi làm nghĩ nhằm cái ngày chẳng ai nghĩ nên túc trực nơi đây như canh cửa, tôi thấy hắn lại bước vào, chắc chuẩn bị cho show diễn tối. Tôi đem ly cafe tới làm quen với hắn.
"này anh bạn, anh bạn cũng đáo để chứ nhỉ”
"ý anh là sao, trong chuyện gì"”
"chuyện cô gái hồi sáng, tôi phục anh bạn”.
"tưởng chuyện gì, anh là tôi thì anh cũng làm như tôi thôi, cô ta quá hoàn hảo để tôi yêu, người đàn bà sẽ thành con ác quỷ khi anh không hiểu anh và cô ta không hợp mà vẫn ráng giữ, anh biết điều đó mà.”

"vẫn khen anh hay, có nói gì đâu”...Tôi xã giao, ”à anh làm ở đâu"”
"Tìm chưa có, làm đỡ đây có tiền uống cafe vậy thôi”, anh ta thành thật
Theo quán tính, tôi nghe mình nói với chàng trai ”chỗ tôi đang mướn người, anh làm đơn, mai gặp tôi đưa cho tôi”
Anh chàng đã làm tôi ngạc nhiên tiếp ”không ai giúp không, anh muốn gì ở tôi”
Tôi cười rất to ”ban đầu chưa muốn gì nhưng cho tới lúc anh hỏi, tôi chợt muốn anh giới thiệu cô gái đó cho tôi”..
"ừ ,” anh ta gật đầu ”dầu gì tôi cũng mong cô ta hạnh phúc, anh tiếp ”nhưng anh thuộc tuýp người nào"” rồi anh lưỡng lư ï”tuýp nào thì tuýp, không thử làm sao biết phải không"”

*
Và thế là tôi quen nàng, quán cafe tôi bớt lui tới hơn vì những cuộc hẹn với nàng.
Bố khỉ thế nào mà lần nào hẹn nàng tôi cũng gặp những rắc rối nho nhỏ, hoặc là từ sở, hoặc kẹt xe trên đường đi, không khi nào tôi tới đúng giờ, thế mà nàng cứ nhoẻn miệng cười chờ, không một lời ca thán... Tôi đang cho mình gặp may. Tôi yêu nàng vô cùng, tính tôi vốn lừng khừng, nay có nàng, tôi suy nghĩ kỹ lưỡng, nói những lời cần nói thôi, càng thân với nàng, ý nguyện có nàng làm của riêng càng mạnh trong tôi, một người vợ biết nhẫn nhịn, không cằn nhằn, chăm chút hết những gì tôi nghĩ, tôi sung sướng vô cùng.
Được một thời gian, dường như trời chiều ý tôi, những cuộc hẹn với nàng tôi đến đúng giờ hơn, có hôm còn tới sớm đợi nàng cho thấm cái tình yêu cuồng nhiệt đang nhen nhúm trong lòng tôi. Tôi thấy cả bầu trời mộng ngay trước mắt mình, dù ít nhiều gì tôi thấy nàng có thay đổi tí chút trong cách suy nghĩ, cách biểu hiện, nàng không còn vui vẻ nhiều như trước, nàng ít đam mê hơn khi gặp tôi, vậy mà bầu trời mộng trong tôi vẫn toả sáng, cho tới một ngày.
"Mình không thể tiếp tục nữa anh à!” nàng buồn thảm.
"Em nói sao, là sao"” Tôi hốt hoảng.
"Anh quá hoàn hảo đi, em chỉ thích người không hoàn hảo thôi, đời còn gì để chia xẻ và an ủi khi hai người yêu nhau không còn gì để đỡ cho nhau, anh nghĩ coi” nàng phân bua.
Tôi như bị cái búa thiên lôi giáng mạnh vào đầu, tôi lảo đảo, tôi không biết nàng đã đi ra từ lúc nào, bầu trời mặt đất vẫn quay cuồng trước mặt tôi...
Tôi trở về với quán cafe như kẻ mất hồn... hắn bây giờ đã thành đồng nghiệp của tôi, tôi với hắn như hình với bóng vì quen biết nhau, vẫn bài bản cũ.
Hắn như ngày nào: ”có người bạn hỏi tui còn thất tình không" Tui trố mắt nhìn anh bạn đó,” mày hỏi vậy là sao"” nghe qua thì biết mày chưa thất tình bao giờ. Tôi giả lả trả lời người bạn đó” thất tình là thất tình, có người vợ con đề huề đó mà vẫn thất tình cả đời, thất tình là nay mưa, mai nắng, nay buồn, mai lại cười hí hửng, có như không, quên như nhớ......”
Hắn chưa chấm dứt, bàn tay tôi không đợi sai khiến đưa lên vỗ bồm bộp, cái đầu tôi nghe mà như không nghe, nghĩ không nghe nhưng vẫn nghe...
Mọi thứ đều như cũ, tuy chỉ có một điều tôi nhận ra, đàng nào thì đàng, hắn thuộc loại không xoàng, không xoàng như tôi nghĩ.
Hắn có thể nhìn thấy cả cỗ quan tài trước mặt khi hắn chưa được trịnh trọng đặt bên trong, còn tôi thì không.
Hoàn hảo!

Vành Khuyên

Ý kiến bạn đọc
01/08/201114:41:04
Khách
Ngoc Tram,

Toi la Dieu Anh, truoc day o DH Tong Hop, khoa Anh. Neu Tram dung la nguoi truoc da tung hoc o do va co quen biet voi toi, va nay co thi gio ranh roi, thi hay lien lac theo email duoi day. Neu toi lam Tram voi nguoi khac thi thanh that xin loi. (Dieu Anh)
05/08/201103:53:27
Khách
Em thưa cô Diệu Anh
Dạ đúng em là Trâm học trò của cô tại ĐHTH đó cô.
Lâu rồi em không vô nên em xin lỗi đã trả lời trễ cho cô.
Em bị người ta bully trong cái bài Tiếng Việt Của Tôi nên em tránh không vô một thời gian cho đỡ stress.
Trong sở em cũng bị vài đồng nghiệp bully. Em không mồm mép bị sở xử sai, em ức quá chừng. Hiện tại em đang theo học khóa học 9 tháng của Aspiring Leader Program, em làm project về Prenventing WorkPlace Bullying thì cũng bị người ta chơi trò chính trị, chính em này nọ nên cũng phải đối phó lắm chuyện vô lý.
Cô ơi người ta không cho thấy địa chỉ email đâu cô.
Cô có thể mail địa chỉ của cô tới tòa soạn báo nhờ người ta chuyển cho em đi cô.
Em sẽ hồi âm thật lẹ ạ
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,463,494
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến