Hôm nay,  

Tuần Lễ Cuối Với Phi Thuyền Con Thoi

27/07/201100:00:00(Xem: 119262)

Tuần Lễ Cuối Với Phi Thuyền Con Thoi

final_space_shuttle_landing-large-contentfinal space shuttle landing

Tác giả: Gió Đồng Nội

Bài số 3313-12-28543vb3072611

Gió Đồng Nội là bút hiệu của một tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự viết về nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Bà là một chuyên gia làm việc tại Trung Tâm Không Gian Kennedy ở Merrit Island, Florida từ 1981, cùng năm với Columbia, chiếc phi thuyền đầu tiên được phóng lên không gian. Ba mươi năm sau, hiện nay, chương trình phi thuyền con thoi đã tới hồi kết thúc. Đầu tháng 7, bà viết “Những Chuyến Bay Cuối”, bài in kèm với hình tác giả chụp khi làm việc trên một trạm không gian quốc tế hiện đã ở ngoài trái đất. Bài lần này kể về tuần cuối của chương trình Phi thuyền Con Thoi, đồng thời cũng là tuần làm việc cuối của một chuyên gia gốc Việt tại Trung Tâm Không Gian Kennedy, trước khi về hưu.

Hình bên: Atlantis hạ cánh lần cuối cùng. Ảnh NASA/Bill Ingalls

***

Boum.. boum.. hai tiếng nổ quen thuộc khi phi thuyền phá vỡ làn sóng âm thanh để trở về trái đất lúc 5:56 sáng sớm thứ Năm, ngày 21 tháng Bảy năm 2011. Nhiều người trên thế giới đã hồi hộp theo dõi giây phút này. Đây là lúc chấm dứt sự hoạt động của chương trình phi thuyền con thoi (Shuttle) khi chiếc Atlantis hạ cánh tại trung tâm không gian Kennedy (Kennedy Space Center). thành phố Merrit Island, Florida. Lần đáp này nâng tổng số lần các phi thuyền hạ cánh ở Florida lên con số 78. Có đến 54 lần phi thuyền phải đáp ở căn cứ không quân Edwards, California vì lý do thời tiết xấu tại Florida và 1 lần đáp tại White Sand Space Harbor bên New Mexico.

Chương trình phi thuyền con thoi do NASA (Cơ Quan Hàng Không & Không Gian Quốc Gia) sản xuất được 6 chiếc phi thuyền. Đầu tiên là Enterprise chỉ dùng để thử nghiệm lướt gió (gliding) và hạ cánh. (Khi đáp xuống phi đạo, phi thuyền bay y hệt như máy bay nhưng không dùng động cơ. Chiếc dù khổng lồ phía đuôi sẽ bung ra, bọc gió, lấy gió làm sức cản để phi thuyền từ từ ngừng lại). Columbia là chiếc thứ hai được xây dựng ra nhưng lại là chiếc đầu tiên ra ngoài trái đất. Tiếp đến là Challenger, Discovery, Atlantis (vừa bay chuyến cuối) và sau hết là Endeavour. (được làm ra để thay thế Challenger bị nổ)

Sau khi để lại gần 9 ngàn 4 trăm cân Anh máy móc, vật dụng, đồ tiếp liệu; 2 ngàn ba trăm cân Anh dụng cụ thí nghiệm cho trạm không gian quốc tế (ISS), phi thuyền Atlantis đem về trái đất gần 5 ngàn 7 trăm cân Anh (pounds) những dụng cụ không cần thiết kể cả rác rưởi. Atlantis còn đem về phần máy bơm nặng đến 1 ngàn 4 trăm cân Anh, là một phần của hệ thống làm lạnh bị hư từ năm ngoái để tìm hiểu lý do tại sao bị bất khiển dụng. 

Tiếng là NASA điều hành nhưng chỉ là phần giấy tờ xem xét rồi ký nhận. Công việc thật ra do những công ty trúng thầu đảm nhận đến 90 % mà trong đó có hãng T. làm việc là United Space Alliance (USA). Cả hai năm trước, hãng đã từ từ cắt giảm nhân viên tùy thuộc vào phần vụ công việc. Từ một công ty nhiều nhân viên nhất trong chương trình phi thuyền không gian ở Florida, nay chỉ còn hơn hai ngàn người trong những ngày cuối. Ngoài tiền thưởng để giữ chân những người cần phải có của công ty (critical skills), phần tiền hưu, tiền thưởng làm lâu khi rời công ty (severance pay) được gom lại trả cùng một lúc thành một món (package); nhóm 3 người đều sắp đến tuổi hưu của T. ở lại cho đến giờ chót, được tặng mỗi người một miếng kính cửa sổ thứ 5 của phi thuyền Endeavour (OV-105), bay trong sứ mạng STS-118. Gọi là kính nhưng đúng ra đây là một hỗn hợp aluminum silicate glass và fused silica glass. Mỗi cửa sổ là kính được ép (dưới cao độ áp suất) 3 lần. Lớp ngoài cùng để ngăn nhiệt (3 ngàn độ F), bảo vệ buồng máy khi phi thuyền đi khỏi và về lại trái đất. Lớp thứ hai dày khoảng 3 ½ inches. Lớp trong cùng để giữ áp suất bên trong phi thuyền. Với một sức chịu đựng cao như thế, không đạn nào có thể xuyên qua. Miếng kính quà tặng có hình vuông 2x2 inches, bề dày ½ inches, rất nhẹ, trên mặt có khắc 1 hàng gồm chữ và số ký danh của miếng kính. Để giữ miếng kính này hợp pháp phải có tờ chứng nhận kèm theo. Điều đặc biệt (theo lời NASA) là chỉ 250 người sở hữu những miếng kính nhỏ này thôi. Như thế đủ biết giá trị của miếng kính này lớn lao như thế nào. Đâu đã hết, quà tặng về hưu của T. còn có một khung hình phi thuyền con thoi màu trắng trông như loại giấy sốp (foam). Đây là một phần tấm chăn chắn nhiệt của phi thuyền (thermal blanket), được ép mỏng thành hình phi thuyền vừa rời khỏi dàn phóng. Thêm hai tấm hình thật lớn (18x24) với khuôn mặt của khoảng 10 ngàn người, mỗi mặt nhỏ xíu như đầu ngón tay làm thành hình phi thuyền mà muốn tìm hình ai thì phải biết số hàng ngang và số hàng dọc của mỗi người. T. cắt mũi tên đỏ dán gần ngay mặt mình (để người xem khỏi mất công soi kính lúp) rồi mới treo lên tường trong phòng gia đình.

Tuy đã biết trước và chuẩn bị cả năm nhưng T. vẫn không khỏi bồi hồi khi tháng, ngày dần dần tới. Chiếc Atlantis rời khỏi dàn phóng là công việc của nhóm T. đã xong (phần còn lại thuộc các nhóm khác), giờ là thời gian “thu dọn chiến trường” của mỗi người. Việc đầu tiên là sao chép lại những thảo chương (software) mình muốn vào đĩa dự trữ rồi xóa sạch sẽ tất cả những gì chứa trong máy điện toán để trả lại cho công ty những chiếc máy trống trơn, trở thành hộp kim loại tầm thường. Sách vở, linh tinh khuân về cũng đầy một thùng giấy.

Buổi trưa Thứ năm, buổi tiệc ăn mừng lần cuối cùng phi thuyền an toàn trở về trái đất (theo thường lệ sau mỗi phi vụ) không còn đông, vui như những lần trước. Vừa vắng vẻ, vừa ảm đạm nên báo chí có ví von đó là một đám tang thì cũng không ngoa tí nào. Ngoại trừ một số ít đến tuổi về hưu không bị ảnh hưởng về kinh tế còn hầu hết những người nghỉ việc đều đứng trước một viễn tượng không mấy sáng sủa.

Sáng Thứ Sáu, từ sáu giờ đã có từng nhóm người đến công ty để làm thủ tục rời nhiệm sở (checkout). Trả lại thẻ nhân viên, chỉ mất 5 phút đã ký xong giấy tờ. T. chậm chậm lái xe rời khỏi bãi đậu. 

Suốt ba mươi năm (1981-2011) bận rộn với công việc xoay quanh những phi thuyền này đến độ quen thuộc như một phần thân thể, T. thật sự cảm nhận được sự mất mát, hụt hẫng khi ngày chấm dứt đã đến. Hồi hộp lo âu trong giờ phút phi thuyền chuẩn bị để rời dàn phóng. Nhức đầu tìm trở ngại khi phi thuyền bị trì hoãn. Theo dõi, tìm hiểu sinh hoạt các phi hành gia đang trong không gian làm nhiệm vụ. Vui mừng với những chuyến thành công khi nhiệm vụ hoàn tất đã trở về trái đất. Đau buồn tiếc thương chia xẻ với hai chiếc phi thuyền lâm nạn… Tất cả đều đã qua, đã trở thành kỷ niệm trong cuộc đời một nguời Việt Nam tỵ nạn Cộng Sản. Đây là niềm hãnh diện được đóng góp phần mình cho quê hương thứ hai (Hoa Kỳ) nói riêng và cho xã hội nói chung.

Sau 135 chuyến bay trong ba thập niên, phí tổn 450 triệu đô la Hoa kỳ, với hai phi thuyển bị tai nạn cùng mạng sống của 14 phi hành gia, chương trình phi thuyền con thoi có thể sẽ bị quên lãng trong tâm hồn mọi người nhưng sẽ còn sống mãi trong lịch sử văn minh của nhân loại trên trái đất.

Gió Đồng Nội

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,306,135
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến