Hôm nay,  

Bên Lề Họp Mặt VVNM 2011

03/08/201100:00:00(Xem: 199142)

Bên Lề Họp Mặt VVNM 2011

doan_thi-bo_dai_ky_resize-large-content

Tác giả: Đoàn Thị


chung_ket_resize-large-content




Bài số 3317-12-28547vb3080111

Tác giả cho biết cô họ Nguyễn, bút hiệu Đoàn Thị do họ chồng ghép với cái tên lót dành cho phụ nữ VN thời xưa, hiện làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Đoàn Thị chỉ mới tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010, nhưng cho thấy một sức viết mạnh mẽ. Với những bài viết đề cập những đề tài rất Mỹ, dù tác giả là cư dân Âu Châu. Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang dự họp mặt để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Á Hậu. Sau đây là chuyện bên lề họp mặt, được tường thuật bởi “nhà báo” vừa tới từ Paris.

Hình ảnh từ trái: 1) Tác giả Đoàn Thị nhận giải... Á Hậu do giám khảo Bồ Đại Kỳ trao tặng. Cả hai đều từng là cư dân Paris. Cười góp từ hai phía là 2 tác giả giám khảo Trương Ngọc Bảo Xuân và Nguyễn Viết Tân. 2) Ảnh chung, tác giả Đỗ Minh Triệu, Giải Vinh Danh Tác Phẩm, phía trái là nhân vật của “Tình Me Bao La”ï, phía bên mặt là Hoà Bình, CEO VIệt Báo, thư ký Hội Đồng Tuyển Chọn VVNM 2011, phía sau là Nhã Ca, Khôi An, Đoàn Thị, Hạ Vũ, Ngọc Anh; phía trái là Kiều Chinh và Nguyễn Trần Phương Dung, “hoa hậu” Viết Về Nước Mỹ 2011. Phía sau là các tác giả và thành viên Hội Đồng Tuyển Chọn 2011.

***

Lễ phát giải thưởng VVNM năm thứ 11 có hai người dẫn chương trình, hai cô duyên dáng, Kim chi và Thụy Trinh, mỗi người một vẽ, không thua gì những sáng tác vào chung kết sắp được công bố.

Phần khai mạc đã cắt ngay không khí chộn rộn, mọi người đang tìm nhau, chào nhau, riêng tôi đây ngồi đó nhìn và ngấm, rồi làm quen với cây cổ thụ Trương Ngọc Bảo Xuân ngồi bên cạnh.

Sau lời chào quan khách của Nghệ sĩ Kiều Chinh, ca sĩ Lê Uyên mở đầu chương trình văn nghệ với ca khúc “Vũng lầy của chúng ta” và “Tình khúc cho em”, hai bài hát trả tôi về thời con gái mơ màng chưa có một mảnh tình vắt vai. Dàn nhạc sống với cây violon, guitare, dương cầm như đưa mọi người lên lại Đà Lạt những năm 60 đầy mộng mị. Trong tiếng nhạc và tiếng hát Lê Uyên & Phương tôi quên bẵng mình đang chờ xem ai sẽ đăng quang chiều nay.

Anh Quang Tuấn hát ca khúc Trần Dạ Từ. “Ném Con Cho Giông Tố” và “Như Bóng Quê Xa.” Hai bài thôi, lạ hoắc vì là lần đầu tiên tôi nghe loại nhạc này. Nhạc mang âm hưởng thính phòng, ca từ và âm điệu trữ tình lạ lẫm, hình như tác giả sáng tác cho riêng mình và bạn bè, nên dáng dấp “Bà Nhã” ẩn hiện đâu đó.

Ca sĩ Khánh Ly hát tiếp những bài khác của bác Từ, và kết với anh Quang Tuấn bài “Nụ Cười Trăm Năm”, tựa đề CD nhạc mà tôi nghĩ tác giả chơi chữ, “trăm năm” cách đếm thời gian trong văn chương. Nghe rồi mới biết, tác giả chẳng những chơi chữ mà còn làm toán nữa, hai đứa 50 cộng lại ra chẵn 100, chữ nghĩa của bác Từ xem ra khá chính xác như toán học.

Tôi thích thú như đang dự một buổi ca nhạc, thú vị hơn, cả ba ca sĩ đều hát hết hồn làm tôi hết vía, quên cả mình đang chờ kết quả viết lách ròng rã suốt năm qua. Tôi còn say men nhạc nên khi nhà báo Bồ Đại Kỳ sổ một tràn tiếng tây, tôi cuống quít thỏ thẻ tiếng ta, đành cáo lỗi với mọi người, cư dân Paris bị nhạc Ta dẫn ra khỏi xứ Tây mất rồi. 

Kết quả không ngoài dự kiến của nhiều người, chị Bảo Xuân sững sờ khi được gọi lên sân khấu nhận giải Việt Bút. Thấy chị bối rối giống như bài viết mới nhất của chị “Sao bỗng dưng tôi lại thế này”. Rõ là duyên nợ chị ơi, bài viết của chị nhắc đến tình xưa, bây giờ chị lại thế này vì chị đang tương tư chữ nghĩa, ban giám khảo đã hợp thức hóa “mối tình cuối” của chị rồi đấy.

Phương Dung đoạt giải Tác Giả Tác Phẩm, kết quả bao nhiêu năm đeo đuổi chữ nghĩa, có chàng Tê Hát Y Cờ Rét làm thầy sửa chữ. Công chồng Của vợ, phần thưởng này chắc chắn nàng phải chia một nửa cho chàng. Dạo này chàng Thy nhà Dung bắt đầu cầm bút, chú em đã nhiễm virus VVNM rồi đấy, hy vọng sang năm hai vợ chồng sẽ lều chõng đi thi Hội, bà con le lưỡi không dám cá độ, sợ vợ chồng nhà Thy hờn dỗi nhau.

Minh Triệu xứng đáng nhận giải Tác Phẩm, công sức bao nhiêu ngày tháng kiên nhẫn gõ từng chữ. Đằøng sau thành công của một người đàn ông có bóng dáng người phụ nữ, và người phụ nữ đó người đàn ông phải cất công tìm kiếm. Minh Triệu may mắn có ngay người phụ nữ đó lúc mới lọt lòng, người mẹ tuyệt vời, Việt Báo Vinh Danh Tác Phẫm của Minh Triệu, nhưng tác phẩm để đời của tác giả là người phụ nữ sớm chiều nâng niu Minh Triệu bao nhiêu năm qua. Xin chúc Mẹ con Minh Triệu những ngày sắp tới như mọi ngày, dù cuộc đời có khó khăn, nhưng với tình yêu, chúng ta có thể dời sông lắp biển để được ở bên nhau.

Tôi ôm được giải viết dai, viết đến quên không nhớ nổi con số chính xác. Vậy mà bà chị Hạ Vũ nhớ vanh vách trên con số 10, quý vị bên hông phòng phiếu cũng đoán như thế, còn tôi chả đoán già đoán non chi cả. Vô được Top Ten, có người nói “ ngon cơm”, tôi phát rét, chuyến này mang ơn chàng của tôi khùng luôn. Chàng núp bên cánh gà sửa chữ cho tôi, sửa chữ thôi chứ không khuyến khích như chồng ai kia đâu nhé, vậy mà công trạng của chàng bự lắm, chả phải chàng bỏ công mài mực cho tôi viết, mà chàng bỏ bữa ăn chính gậm bánh mì hoặc húp mì gói vì cái nghiệp ngang xương của tôi. Việt Báo trao cho tôi giải Vinh Danh Tác Giả, về nhà tôi phải vinh danh chàng theo cách của riêng tôi (có cho vàng tôi cũng không dám bật mí với độc giả), và tôi xin vinh danh độc giả đã ủng hộ những bài viết của tôi và những sáng tác của các tác giả khác trong mục Viết Về Nước Mỹ.

Quý vị trong ban giám khảo đã nói, chuyên mục này còn nhiều hứa hẹn, thành công là do độc giả ủng hộ hàng ngày, tác giả có kẻ đến người đi, nhưng độc giả mà đi là nguy đấy. Ai cũng kỳ vọng vào tương lai, riêng tôi nhận giải rồi đâm sợ. Chàng của tôi bên kia đại dương meo một câu làm tôi “suy tư bên bờ vắng”: liệu hồn nhé, từ nay độc giả không có tha đâu, viết ấm ớ coi như bỏ đời đấy.

Tôi trả lời chàng, giời ạ, nếu biết lỡ bước lên sân khấu rồi cuộc chơi sẽ đầy chông gai, hôm qua con nằm nhà cho yên thân.

Chàng dũa tiếp, biết mình yếu bóng viá sao lại leo lên mạng viết hươu viết vượn rồi than, thôi lỡ phóng lao phải theo lao.

Tôi chưa biết tính sao, bèn viết bài này để trần tình, quý vị tác giả các bài viết khác nghĩ gì, có rung, rét rồi rón rén trèo lên Việt Báo nữa không.

Tôi bị nhiễm nặng rồi, chỉ có giời cứu thôi, quý vị viết ít chữ cho tôi yên tâm nhé.

Cảm ơn ban giám khảo, anh chị tòa soạn Việt Báo, những cơ sở mạnh thường quân, quý vị đại diện chính quyền địa phương, quý vị dẫn chương trình, ca nhạc sĩ và những bạn văn cũng như những người tham dự lễ trao giải VVNM lần thư 11, đã cho tôi một buổi chiều chủ nhật đáng nhớ.

Đoàn Thị

Tháng 8, ngày 1, 2011.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,479,883
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến