Hôm nay,  

Tôi Nhận Giải Viết Về Nước Mỹ 2011

04/08/201100:00:00(Xem: 143460)

Tôi Nhận Giải Viết Về Nước Mỹ 2011

Tác giả: Hạ Vũ
Bài số 3319-12-28549vb5080411

Hạ Vũ là tác giả nhận đề cử vào danh sách chung kết 2011, với bài viết “Cẩm Nang KonTum”. Đây là một chuyện tình thời chiến, lồng trong cảnh gia đình tan nát kẻ đi người ở sau 1975. Chuyện tình riêng của mẹ nhưng được kể theo cách nhìn “thông cảm” của con gái. Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước ở Việt Nam, là cô giáo dạy Việt văn tại một vài trường trung học Miền Nam, nhưng chưa từng viết văn. Khi qua Mỹ, làm cô giáo Nhà Trẻ - Mẫu Giáo. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2010, Hạ Vũ đã góp cho VVNM năm thứ 11 đúng 10 bài viết, trong đó có loạt bài rất sống động, hữu ích: “Tôi Làm Cô Giáo Nhà Trẻ Mỹ.”

vb5_08-04-11_ha_vu-large-contentTác giả Hạ Vũ nhận giải Danh Dư trong Họp Mặt Phát Giải Thưởng Ra Mắt Sách ngày 31-7-2011.

***
Tôi xin kể dài dòng về cơ duyên đưa tôi gia nhập làng viết về nước Mỹ và vào Top Ten trong danh sách Chung Kết VVNM năm 2011 của giải thưởng Việt Báo. Đối với công lao của những người sáng lập, duy trì, và phát triển giải thưởng Viết Về Nước Mỹ với văn học và lịch sử cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại, tôi vô cùng cảm kích. Phần mình, xin kể về niềm vui vô cùng lớn của tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình có thể nói là "dân khoa học tự nhiên". Cha tôi là nhà giáo dạy học trò "cầm kềm búa đục đẽo" ở trường Trung học Kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ Sài Gòn. Mẹ tôi "nội trợ thuần túy", ngày tối chỉ biết cái nhà và góc bếp với chồng con. Ông bà có 6 người con. Hai người con trai trong quân đội ngày tối bận hành quân liên miên nên không có thì giờ để "mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây". Bốn người còn lại vào ngành giáo mà hết ba người dạy những môn Toán- Lý -Hoá, chỉ có mình tôi theo môn Văn và làm cô giáo dạy Văn.
Vì cái "gien" này nên lúc học, tôi không giỏi Việt Văn cho lắm. Thêm nữa nhà trường không dạy viết văn, làm thơ. Ở hai lớp đệ thất và đệ lục (lớp 6, 7) học sinh được học các thể loại miêu tả, tường thuật, kể chuyện... Đến năm đệ ngũ (lớp 8) trở lên, học sinh bắt đầu được học văn nghị luận luân lý và văn chương từ những đề tài đơn giản đến phức tạp. Từ đó trở đi chỉ có phê bình, nghiên cứu mà thôi. 
Viết văn làm thơ dưới cái nhìn của tôi là năng khiếu thiên phú cho những người đặc biệt. Do đó viết một truyện ngắn, hay làm một bài thơ đối với tôi là điều ngoài tầm mơ ưóc.
Tôi chưa bao giờ viết một bài văn nào ngoài bài luận văn của thầy cô giáo ra đề. Thế mà tôi lại học ngành văn chương, ra trường đi dạy Việt Văn, làm thầy "bới lỗi" ý và từ của học trò. Sau 30 tháng 4 năm 1975, dạy văn càng thảm thê. Chữ Hán đã bị dân ta đồng hoá thành chữ Việt đến nỗi nói ra một em bé tiểu học nào ở Miền Nam cũng hiểu, đã được các "đỉnh cao trí tuệ loài người" sửa lại thành chữ nôm như: xưởng đẻ, máy bay lên thẳng, lính thủy đánh bộ (sao không sửa thành "lính nước đánh đất" cho thành Việt Nam vàng ròng"), lính gái (còn "lính trai" đâu không thấy") v. v...
Nhưng "thấy dzậy mà không phải dzậy. Các "đỉnh cao trí tuệ" phải chứng tỏ mình thông kim bác cổ, học rộng tài cao nên mới được làm lãnh đạo bèn "nhập" chữ Hán vào tùm lum, nào là: đại tu, tiểu tu, nào là... sự cố, vĩ mô, cơ chế, thu đủ bù chi... Và, văn chương kim cổ của ông bà chúng ta phải nhường bước cho "Văn Chương Đánh Bắn Đẫm Máu" người cùng chủng tộc. Số vốn văn chương của tôi càng ngày càng "phai" dần theo năm tháng.
Qua Mỹ thì số vốn văn chương của tôi tiếp thu từ nhà trường ngày càng thui chột, lụn bại. Tôi vào làm việc trong nhà trẻ, chăm sóc trẻ, có bao giờ làm được một câu thơ, hay viết một đoạn văn dù ngắn. Tôi "giã từ vũ khí"...văn.
Khi hưu trí, tôi xem phim bộ Hồng Kông, Đại Hàn, Đài Loan... để "giết" thời giờ rảnh rỗi. Nhưng mà tôi bị phản ứng ngược. Tôi bị thời giờ xem phim bộ đó "giết" tôi. Xem rồi mê, mê rồi quên ăn... theo dinh dưỡng, và lười ngủ. Thân thể tôi càng ngày càng "phì nhiêu", đầu óc càng ngày càng "mụ mẫm". Khi tôi soạn áo quần cũ, phải liệng bỏ hàng chục áo dài mà tôi đã cẩn thận may "trừ hao" thì lúc đó tôi mới "qua cơn mê". Tôi cũng sợ một ngày nào đó tôi bị Alzheimer, nên tôi bắt đầu tập thể dục cho bộ óc: Tôi đọc sách.
Đọc sách tiếng Anh thì hiểu lõm bõm. Bỏ. Tôi đọc sách tiếng Việt và đọc báo Việt. Mục Viết Về Nước Mỹ hấp dẫn tôi. Tôi tìm thấy trong đó hình ảnh của tôi, của gia đình tôi, bạn bè, và láng giềng của tôi. Tôi còn tìm thấy trong đó những người "tay ngang" mà sao viết hay quá, đâu cần phải văn sĩ "chính hiệu con nai vàng" và nổi tiếng mới lấy nước mắt của độc giả.
Tôi bắt đầu "thử việc": tôi đem đời tôi ra viết và giấu hết tất cả mọi người ngay cả chồng con và anh chị em. Tôi sợ những người này cười chê tôi "dốt mà ham làm văn sĩ". Ngày tối miệt mài với computer viết, viết, rồi xoá, viết lại. Mấy chục năm không viết, bây giờ viết lại có phần lọng cọng nên mất nhiều thời giờ. Tôi bị chồng than phiền: "Mẹ chúng mày bây giờ đang mê mẩn với ngưòi tình trong mộng mới rồi". Mặc kệ, hiểu sao cũng không thành vấn đề miễn đừng biết tôi đang tập tễnh viết văn, làm thơ là được rồi.
"Ngắm" đứa con tinh thần đầu tiên của mình mãi trong lòng cũng rạo rực. Cha mẹ nào mà chẳng thấy con mình đẹp và thông minh" Đứa con tinh thần cũng vậy. Tôi thấy sao nó dễ thương và đáng yêu quá! Do đó nhu cầu "khoe" phát xuất. Tôi gởi cho vài người bạn vừa đồng môn vừa đồng nghiệp đọc. Vài ngày sau:
Reng... reng...
-Ê! Sao cô giáo dạy văn mà lắm lỗi chính tả và chấm câu thế" Nội dung được đó.
Reng... reng...
-Nì! Răng mi dùng nhiều từ của Việt Cộng rứa" Có phải cuộc đời thật của mi không" Nội dung cảm động!
Lại reng... reng...

- Ý tứ không được mạch lạc lắm nghen. Đoạn này... nên đem lên trên, cho đoạn này... xuống. Viết lại đi "Cô", kẻo học trò của cô đọc được, cười chết. Chèn ơi! Cô cũng lãng mạn quá hén.
Cứ thế. Vân vân và vân vân...
Tôi bị đám bạn cựu cô giáo dạy văn "vạch lá tìm sâu" phang cho những nhát búa trước, rồi sau đó do "bệnh nghề nghiệp" nên đám bạn này tìm những điểm tốt để khen, vừa khuyến khích "mầm già", vừa "bới móc" đời tư của tôi cho họ đọc đỡ buồn. Viết được một hai bài, cũng chính những người bạn này thúc tôi đưa lên mạng của mấy hội ái hữu quen biết cho có nhiều người đọc cho vui.
Một ngày đẹp trời, một người bạn từng gởi bài đến Việt Báo khuyến khích tôi nên đưa bài mình vào mục dự thi Viết Về Nước Mỹ. Mục này dành cho mọi người, mọi độc giả có cơ hội viết để "ghi lại kinh nghiệm hội nhập của người Việt vào dòng sống nước Mỹ", đồng thời đóng góp vào việc duy trì Tiếng Việt nơi hải ngoại. Tôi rất e ngại:
- Không được đâu. Nhiều người viết hay lắm. Mình viết dở độc giả cười chết. Học trò của mình có vài đứa ở trong nước lẫn hải ngoại viết văn làm thơ có tiếng tăm. Cô giáo của nó viết dở thì "quê" lắm.
- Dở thì ban biên tập không chọn. Ai biết đâu mà cười. Mi lấy bút hiệu, dặn Việt Báo đừng ghi tên thiệt, học trò mi làm sao mà biết. Đọc lại bài của mi, tau thấy không tệ, gởi đi. Đừng mặc cảm tự ti vậy chứ. "Con hơn cha nhà có phúc", Trò hơn thầy đất nước vinh quang mà lị. Viết để truyền lại kinh nghiệm sống ở đời, viết để làm chứng cứ một thời điêu linh của dân tộc, viết để bảo tồn và phát huy Văn Hóa Việt nơi hải ngoại, viết còn để chống Văn Hoá lai căng Tàu đang phát triển trong nước.
- Không dám ôm "giấc mộng lớn" như vậy đâu. Chỉ xin đạt được "giấc mộng con" là được Việt Báo chọn đăng mà thôi.
-Nhiều "giấc mộng con" làm thành "giấc mộng lớn".
Thế là tôi gởi bài tới Việt Báo và hằng ngày hồi hộp chờ xem bài mình có được chọn đăng lên báo hay không. Khi được lên báo rồi, tôi có niềm vui đếm số độc giả đọc bài của mình từng ngày. Đấy "giấc mộng" của tôi có bao nhiêu đó thôi. Được độc giả đọc nhiều là đêm đó tôi ngủ ngon và có hứng viết tiếp.
Một năm trôi qua, ngày 07 tháng 6-2011 là ngày lịch sử của tôi, ngày này Việt Báo công bố danh sách tác giả và tác phẩm vào Chung Kết. Tên tôi nằm trong danh sách vào Chung Kết.
Vui mừng vô cùng lớn, có thể nói là lớn hơn cả ngày được ông xã cầu hôn. Thật vậy, không ngoa chút nào, vì ngày cầu hôn mình có thể tiên đoán được, cho nên vui thì có mà mừng thì không. Ở đây, chuyện ngoài mong ước mà mình được cho nên vui và mừng này thật là vô cùng lớn lao. Nhưng tôi chưa vội thông báo cho mọi người, chờ nhận thiệp mời của Việt Báo mới dám cho mọi người trong gia đình biết. Thế là một màn chuẩn bị rộn rịp như ngày cưới xảy ra.
Reng... reng... Con gái nói:
- Mẹ chọn xấp vải đẹp để may áo dài mới. May liền bây giờ đi, kẻo không kịp, vì còn phải thử áo và sửa tới sửa lui nữa.
Con trai thì góp ý:
- Cuối tuần này con chở mẹ đi chọn đôi giày cao gót. Mẹ tập đi catwalk cho ẻo lả, hấp dẫn khán giả. Nhuộm tóc nữa cho trẻ ra vài chục tuổi.
Lại reng... reng... Đồng môn nối khố réo:
- Ê "bà ngoại", uốn tóc bây giờ đi, tới ngày đó tóc mới đẹp. Nhớ nhuộm tóc nghen.
-Này, lãnh thưởng nhớ chia cho tụi này phân nửa: công "làm thầy dùi" và "dám đốc".
Vấn đề nhuộm tóc hay không mới là gây cấn. Kẻ khuyên nhuộm, kẻ bảo đừng. Da dầu tôi dị ứng với thuốc nhuộm và thuốc uốn tóc nên tôi không nhuộm từ lâu rồi và được nhiều người khen mái tóc bạc rất đẹp lão. Cuối cùng ông xã nói một câu:
- Thôi, để tóc bạc cho mọi người thấy rằng "mầm" văn chương thơ phú không kể tuổi. Bất kể tuổi nào cũng có thể nẩy mầm được cả. Khi đứng trên sân khấu, mái tóc bạc làm tăng "chất thơ" (!) thêm, trông mới giống "dzăn sĩ".
Con trai chen vào:
-Bố sợ mẹ trẻ quá khiến nhiều người mê văn rồi mê người luôn... hi hi hi!
Rồi ngày làm Lễ Phát Giải cũng tới. Tôi nôn nao và hồi hộp, vì sắp được hạnh ngộ cùng những người nổi tiếng mà tôi ngưỡng mộ từ lâu nhưng chỉ "văn kỳ thinh" mà "bất kiến kỳ hình", và những tác giả đóng góp bài vở cho Viết Về Nước Mỹ mà tôi khâm phục và ái mộ bấy lâu. Nhiều người viết hay quá, tôi tự xét mình không bằng.
Anh Trần Dạ Từ, chị Nhã Ca, chị Kiều Chinh, chị Khánh Ly dung dị và thân thiện. Ban Giám Khảo, theo tôi, làm việc khách quan, chọn người không sai lầm. Ba người trúng ba giải đầu cũng là ba người tôi đã chọn trong đầu, chỉ có giải Việt Bút là tôi không ngờ tới mà thôi vì là trường hợp ngoại lệ.
Cô Đòan Thị tính từ tháng năm năm ngoái đến tháng năm năm nay đóng góp cho VVNM 17 bài. Bài nào cũng linh hoạt, có cái nhìn vui vẻ nhưng không thiếu thâm thúy. Thật là một sức viết vô cùng mạnh mẽ, đáng khâm phục.
Cảm động nhất là Minh Triệu và bà mẹ, những con người phi thường. Sự xuất hiện của Minh Triệu làm tôi vô cùng xúc động. Cầu vạn sự an lành cho Minh Triệu và bà mẹ tuyệt vời.
Giải Chung Kết về cô Nguyễn Trần Phương Dung, vượt biển đến Mỹ khi 10 tuổi mà vẫn viết tiếng Việt rành rọt. Thế hệ một rưỡi, khi tự thấy được mình là “thế hệ gạch nối” cho thấy niềm tin và hi vọng cho Tiếng Việt và Văn Hóa Việt được người trẻ tiếp nối thế hệ trước, tiếp tục nỗ lực bảo tồn và phát huy mãi mãi.
Tôi xin cám ơn Việt Báo đã sáng lập Diễn Đàn Viết Về Nước Mỹ để mọi người có dịp viết lên tâm tư, tình cảm, suy nghĩ, kinh nghiệm, ước mơ... cho mình và cho đời, không chỉ góp phần duy trì và phát triển Văn Hoá Việt, mà còn “gìn giữ những giá trị lịch sử” như lời Bà Dân Biểu Loretta Sanchez tuyên dương “Mười Năm Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ trong phiên họp của Quốc Hội Hoa Kỳ ngày 14 Tháng 7 năm 2010.
Hạ Vũ

Ý kiến bạn đọc
04/08/201104:41:22
Khách
Cô ơi, kinh nghiệm viết tiếng Việt của cô sao lại giống của con thế cơ chứ ? Con là người bận áo đen đứng xếp hàng gần cô đây này . Again, chúc mừng cô đoạt giải nhé, và nhắc cô đừng nhuộm tóc nhe tóc quá đẹp rồi cô ạ . Hẹn gặp cô ở lể phát giải năm sau và sẻ đón đọc thêm nhiều bài mới của cô nhé . Cô bỏ hình lên rồi không sợ học trò của cô nhìn thấy à hehehe just kidding, nhờ có hình con mới nhận ra cô đó. Rất hân hạnh hôm nọ đã nói chuyện được vài lời với cô, một người rất đẹp với mái tóc đẹp và giọng nói thật dể thương . Chúc cô luôn vui khoẻ
22/08/201116:38:09
Khách
Thân gởi độc giả Mai NT và Nana,
Cám ơn lời khen của hai vị. Xin trả lời chị Mai: Vào năm 2004 lúc kinh tế bị khủng hoảng, nhiều phụ huynh mất việc làm, cho con ở nhà, trong khi chủ cho thuê mặt bằng lên giá, Nhà trẻ này không mang nhiều lợi nhuận cho tổng công ty nên cấp trên đóng cửa. Chị Mai và cô Nana có thể liên lạc với tôi qua số phone 714-545-5959, hoặc email: [email protected], hoặc qua cô Quyên Trần của Việt Báo. Thân mến, Hạ Vũ
13/08/201114:17:21
Khách
Cảm ơn chị về bài viết “Tôi Làm Cô Giáo Nhà Trẻ Mỹ.” Nếu có thể, chị cho em xin tên của trung tâm giữ trẻ này hay email của chị. Em là bà ngoại mới vào nghề đang cần học hỏi rất nhiều. Cảm ơn chị về những kinh nghiệm quí báu trong việc nuôi và dậy dỗ trẻ con.

Mai NT
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,948,639
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm., và tự gọi mình là “Chi nhánh “Hội Trời Đày”. Số dân “bị trời đầy” kiểu này tại Mỹ khá đông, cũng không ít dân gốc Việt. Mr Bond góp cho Viết Về Nước Mỹ không chỉ một bài mà là một loạt bài với đầy đủ hình ảnh sống động và hấp dẫn. Bài đầu tiên là chuyện ông Mít trời đầy một mình lặn lội tới sông Trinity, Texas, vùng đất nổi tiếng của đảng KKK kỳ thị chủng tộc, để câu cá sấu gar (Alligator Gar Fish). Đây là loại cá nước ngọt lớn nhất ở vùng Bắc Mỹ, dài từ 8 đến 10 feet, nặng trung bình trên 200lb/90 kg., có con nặng tới 279lb/127kg.
Tác giả là cư dân Portland, Oregon. Bài viết về nước My đầu tiên là chuyện cảm động trong một viện dưỡng lão. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến