Hôm nay,  

Tôi “Đổ Máu” Cho Đất Nước Mỹ

12/08/201100:00:00(Xem: 119177)
Tôi “Đổ Máu” Cho Đất Nước Mỹ

Người viết: CÁNH CHUỒN CHUỒN
Bài so:á 3327-12-28557vb6081211

Tác giả là một cựu sĩ quan Thuỷ Quân Lục Chiến Hoa Kỳ, đã nhận giải tác phẩm xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2006 với truyện kể về hai chàng sĩ quan Mỹ gốc Việt thuyền nhân: “Thế và Tôi,” một trong những truyện “độc” nhất của 12 năm giải thưởng Việt Báo. Sau đây là bài viết mới nhất.
***

Cái tên của bài viết “rất kêu và quá nổ” làm tôi thấy “rét”; nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao.
Đúng ra tên của bài viết phải được viết do những chiến binh Hoa Kỳ (mà trong đó có không ít những chiến binh Hoa Kỳ gốc Việt) đang cầm súng chiến đấu ở hai chiến trường Iraq và A Phú Hãn, những quân nhân đang phục vụ trên những chiến hạm và những căn cứ của Hoa Kỳ ở quốc nội và khắp nơi trên thế giới. Với hai cuộc chiến tranh Iraq và A Phú Hãn đang xảy ra, không ít quân nhân đã hy sinh tuổi trẻ, cơ thể và sự sống của mình để bảo vệ quyền lợi, chính sách và đường lối của chính phủ và đất nước Hoa Kỳ.
Tôi cũng không quên những người Cảnh Sát, lính Cứu Hỏa, quân nhân canh phòng biên giới biển và đất của đất nước Hoa Kỳ - đang ngày đêm bảo vệ, đem lại an toàn, trật tự, và tự do cho dân chúng Hoa Kỳ.
Những người bận đồng phục/quân phục đang phục vụ cho đất nước Hoa Kỳ, tôi đã kể trên mới chính đáng là những tác giả cho những bài viết với tựa đề Tôi “Đổ Máu” Cho Đất Nước Mỹ.
Còn tôi thì sao" Hạng cá kèo, cắc ké như tôi thì làm gì mà đổ máu cho đất nước Mỹ; nhưng vì có tôi mới dám nói và viết.
Gần ba mươi năm về trước Trước khi tôi có Quốc Tịch Hoa Kỳ …
Vào năm tôi mười bảy tuổi
Học lớp mười hai trung học
Tôi đã đổ máu cho đất nước Hoa Kỳ
Và từ đó cho tới nay
Tôi đổ máu hai tháng một lần.
Tôi hiến máu!!!

Hoa Kỳ - quê hương thứ hai của tôi.
Một đất nước đầy tình người.
Một đất nước đã và đang nuôi nấng tôi.
Một đất nước cho tôi cuộc sống tự do, đầy đủ vật chất và tinh thần.
Mặc dù đất nước Hoa Kỳ không có đòi hỏi ơn nghĩa.
Tôi vẫn muốn trả ơn và đóng góp cho đất nước tôi.
Tôi hiến máu!!!

Thay vì kể chuyện “máu me” về thủ tục và chương trình hiến máu, tôi xin nêu ra vài điều thú vị trong website của hội Hồng Thập Tự :
-37% dân số Hoa Kỳ có thể hiến máu (trên mười bảy tuổi và không mang bệnh truyền nhiễm) nhưng chỉ có mười phần trăm dân số hiến máu.
-Theo thống kê năm 2006: Hoa Kỳ có 9.5 triệu người hiến 16 triệu pints máu.
-Mỗi năm ở Hoa Kỳ, trung bình có năm triệu người cần tiếp máu.
- Ở Hoa Kỳ, mỗi hai giây có một người cần tiếp máu.
- Ở Hoa Kỳ, mỗi ngày cần có 38000 người hiến máu.
-Một nạn nhân trong một tai nạn xe cộ có thể cần đến một trăm pints máu.
-Cơ thể con người có khoảng mười pints (năm lít) máu.
-Một pint máu (473 ml/một lần hiến máu) có thể dùng để cứu được ba người.

Tôi là một kẻ đã sống hơn nữa đời người …
Vô tướng, bất tài, không công, rỗi nghề …
Ở nhà với mẹ cha …
Không đóng góp gì cho xã hội, đất nước …
Với tài sức giới hạn và nhiều xấu hổ …
Tôi hiến máu!!!

Hiến máu cũng có chuyện buồn vui.
Vui là từ khi bắt đầu hiến máu cho đến bây giờ, máu của tôi chưa bao giờ bị loại bỏ - khi máu bị loại bỏ thì người hiến máu sẽ nhận được một lá thư báo tin từ Ngân Hàng Máu.
Buồn là mỗi khi từ Việt Nam về lại Mỹ, trong vòng một năm tôi không được hiến máu – vì máu của tôi có thể nhiễm trùng sốt rét. Không biết những người dân Việt trong nước có bị trở ngại về vấn đề nhiễm trùng sốt rét khi hiến máu không"

Biết thân phận cá kèo, cắc ké …
Nên tôi lo làm những chuyện nhỏ,
Mà tôi có thể làm được và cố gắng làm cho tốt.
Tôi hiến máu!!!

Tôi xin lợi dụng bài viết này – kêu gọi những độïc giả có nhiều từ tâm, hy sinh một ít thời giờ quí báu của mình để hiến máu ở những trung tâm Hồng Thập Tự hay bệnh viện/nhà thương gần nơi mình cư trú.
Tuy không gian khổ, đổ máu, mồ hôi, và nước mắt như những người mặc quân phục/ đồng phục đang phụng sự đất nước Hoa Kỳ; tôi chỉ cố gắng đóng góp chút ít tài sức nhỏ nhen, khiêm tốn của mình cho đất nước.
Tôi hy vọng độïc giả sẽ không trách tôi đã quá “nổ” khi chọn tên bài viết Tôi “Đổ Máu” Cho Đất Nước Mỹ.
Cánh Chuồn Chuồn

Ý kiến bạn đọc
12/08/201116:49:29
Khách
Cám ơn anh đã chia sẻ, HTL sẻ tham gia hiến máu tại Company tháng sau. Hy vọng mọi người sẻ vì bài này mà tham gia "Đổ Máu" cho đất nước.
20/08/201108:07:13
Khách
Thank you for what you have done for this country, God bless you.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,384,898
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Nhạc sĩ Cung Tiến