Hôm nay,  

Thiên Đường Là Đây

10/10/201100:00:00(Xem: 223273)
Thiên Đường Là Đây

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 3378-12-28588vvb2101011

Sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoà 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, từng sông ở Nam California. Từ 1995, định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, Sao Nam Trần Ngọc Bình đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông."

***

Thiên đường ở đâu thưa các bạn" Với tôi thì thiên đường chỉ cách nơi tôi đang ở có 32 miles thôi, bằng khỏang cách từ Santa Ana đi Los Angeles, không cần phải đợi đến sau khi chết mới được “lên” thiên đường là gì.
Thường thường cứ mỗi thứ bẩy là tôi lại hay lái xe “xuống” nhà con gái của tôi để thăm mấy đứa cháu, riết rồi thành thói quen, không “xuống” thì nhớ mấy nhỏ. À, mà quên tôi xin mở ngoặc để giải thích tại sao lại dùng chữ “xuống”: Chả là nhà tôi ở thuộc miền cao nguyên của tiểu bang vì nơi này cao hơn chỗ con gái tôi ở, thành ra mỗi lần tôi đến thăm các cháu của tôi thì hóa ra là tôi “xuống” chứ không phải là “lên” thiên đàng như ta vẫn thường nói.
Các vị còn lạ gì con nít ở Mỹ này có đủ trò chơi kể cả luôn trò chơi điện tử để chơi mệt nghỉ thế nhưng chơi riết rồi cũng chán, chi bằng chơi trò chơi thật với người thật thì thú hơn. Mới đầu, tôi rủ các cháu chơi trò chơi: ”đi trốn đi tìm” thì được hai cháu một trai, một gái hưởng ứng liền. Ðể bắt đầu xem ai phải đi tìm thì phải làm cái trò oẳn tù tì trước. Vậy thì oẳn, tù, tì là gì nhỉ thưa các cụ" Là one, two, three, khi chuyển sang tiếng Việt. Chỉ có cái lạ là ngày xưa nước ta bị ông tây Pháp Lãng Xa đè đầu cưỡi cổ, vậy mà không hiểu sao, thay vì phải đếm kiểu tây un, deux, trois thì lại là oằn tù tì.
Hai cháu một cháu tên Mỹ là Steven thì ở trường gọi là gì thì bố mẹ của cháu không cần biết, mà bố và mẹ cháu đã chẳng cần có phép tắc của bất cứ ai nên đã Việt hóa cái tên Steven thành Vần cho dễ gọi lại rất ư là Việt Nam chẳng có ai có thể chê trách vào đâu được.
Thế còn tên của bé gái thì má của cháu đã gọi cháu là ”Hi” riết rồi quen nhưng bạn bè cùng lớp của cháu lại vội chào theo tiếng Mỹ là: ”Hai”. Thế là đang là út qua tiếng Mỹ cháu út hóa thành chị Hai của hai người anh của mình. 

Chỉ có điều khi oẳn tù tì bị thua thì bé Hi mặt ỉu xìu xìu đành ra đứng đếm cho ông ngoại và anh Vần đi trốn vậy. Vậy là các cháu bắt đầu chơi trò chơi: ”trốn tìm” với ông ngoại. Mặc cho ông dùng tiếng Việt các cháu cứ gọi trò chơi này là: ”hide and seek” Vậy mà ông và các cháu vẫn hiểu nhau!
Con nít đều thông minh, nhất là con nít Việt Nam sống ở Mỹ, chả thế mà hồi còn mồ ma cụ Trần trọng Kim, cụ đã chẳng viết làngười Việt ta vốn thông minh là gì !
Khi mới chơi trò này các cháu cũng biết chơi ăn gian, chiến thuật ăn gian cũng đơn giản như số tuổi của các cháu nghĩa là khi đi tìm thì lại ẩn mình ở một chỗ nào đó rồi chờ cho: ”con mồi” chạy ra thì xí. Hoặc là đếm ăn gian khi chưa đủ thời gian cho con mồi đi trốn thì đã đi tìm rồi, còn thì thông thường thì phải đếm cách khoảng là 5 là 5,10, 15, 20, 25 … cho đến 100 rồi mới đi kiếm, trước khi đi kiếm lại còn phải rao lên như rao hàng để cho con mồi trốn thật kỹ như: ”Ở đâu thì ở cho kín, đến ngày cơm chín thì về mà ăn” thì mới đúng là chơi đi trốn đi tìm chứ !
Những lần chơi đầu tiên khi bị xí tức là bị bắt giữa đường tức là từ nơi trốn đến chỗ đứng đếm, bé Hi nhất định không chịu nhắm mắt đứng đếm vì cứ nghĩ sai lầm rằng là con út được bố, mẹ cưng nên muốn gì được nấy nên cuộc chơi đành phải chấm dứt.
Dần dần bé mới hiểu ra và chấp nhận luật chơi kể cả khi oẳn tù tì cũng vậy, khi bị thua phải nhắm mắt đếm để cho người khác đi trốn thì lại vùng vằng không chịu nhưng rồi bé cũng quen dần và hiểu đây là luật chơi ai cũng phải tôn trọng kể cả ông ngoại mà không có ngoại lệ. Đúng là một bài học dân chủ là phải tập dần từ những cái nhỏ nhất và từ khi còn bé!
Riêng bé Vần thì chơi rất hăng hái, chơi và chạy cho đến mồ hôi ướt đẫm hết cả tóc trên đầu, không những thế, từ trong chỗ trốn còn la lên:’ Đi kiếm đi” thật là vui hết ý!
Thế đấy, thiên đường của mấy ông cháu tôi chỉ giản dị vậy thôi, các vị có muốn hưởng những phút thư giãn tuyệt vời có một không hai này thì xin hãy nhập cuộc chơi, mỗi khi có thứ bẩy hay chủ nhật nào rảnh rỗi hay không phải overtime.
Hãy cứ thử xem, bảo đảm là quý vị sẽ có những phút thần tiên, tuyệt vời không mất tiền mua bên cạnh các cháu bé nội cũng như ngoại xinh xinh,nhõng nhẽo hay làm nũng mà quý vị rất yêu thương và cưng chiều.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
10/10/201122:01:26
Khách
Um, bài dễ thương quá, vui quá ! Xin cảm ơn tác giả Sao Nam Trần Ngọc Bình ! Tôi cũng luôn cảm thấy khoản thời gian tôi chơi với mấy đứa cháu tôi, cũng rất .... thiên đường ! Khoái nhất là 1 trong ~ đứa đó, đọc tên của tôi bị ngược- nhưng nó đọc đi đọc lại rất hăng say !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,166,472
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến