Hôm nay,  

Nói Chuyện Với Con

10/12/201100:00:00(View: 136808)
Nói Chuyện Với Con

Tác giả: N. Tâm Tâm Dalat 
Bài số 3380-12-28590vb3101211

Tác giả tự sơ lược tiểu sử: sinh ra và lớn lên ở Đà lạt, cựu học sinh trường Bùi Thị Xuân, đã từng đi dạy học. Qua Mỹ hai mươi năm, từng làm nhiều nghề trên đất Mỹ: giữ trẻ, làm lặt vặt trong nhà hàng, làm móng tay... Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ ba của cô. 

***

Những ngày mẹ sắp sinh con. Mẹ khấn nguyện ăn chay một tháng. Không biết có phải vì thiếu dinh dưỡng hay không mà con ra đời sớm hơn bốn tuần lễ. Khi cô y tá bồng con đến cho mẹ ngắm. Cô mới báo cho mẹ biết “ Nó là một chú bé trai chị ạ” Mẹ thật sự vui mừng. Nói theo Bà ngoại “ có cả nếp lẫn tẻ ”cũng vui. Lúc mới sinh, con mẹ bé tí tẹo nhưng dài đòn, ốm nhom ốm nhách, trán đầy nếp nhăn. Chả thế, lúc chị Liên vào thăm em đã phán một câu “Em mình xấu xí quá, nước da vàng chạch, mặt đầy vết nhăn. Em giống một ông già nhỏ. Con hổng thích em này đâu”. Riêng bố vui lắm. Đương nhiên, vì bố đã có một đồng minh!
Khi con được một năm, con bụ bẫm, trắng trẻo , dễ thương như một thiên thần. Đưa con đi đến đâu cũng được bạn bè dành bế. Ai cũng khen con : “Bé đẹp trai quá, lớn lên chắc có khối cô mê. “Chi" Liên của con vẫn cứ càm ràm về con mãi: “Em hư lắm… Chạy tứ tung trong nhà, làm mẹ mệt ... Con hổng thích em này đâu!”
Lúc con bốn, năm tuổi, Mẹ gởi con đi nhà trẻ. Mặc áo quần chỉnh tề trông con như lớn hẳn lên. Ngày đầu tiên ở nhà trẻ về. Con thỏ thẻ với mẹ: “Mẹ ơi. Hôm nay cô giáo dạy con: “Nếu ai giúp con làm một việc gì hoặc cho con cái gì đó. Con phải nói “Thank you”. Khi con giúp người ta, người ta nói “Thank you”. Con phải nói “You well come “mẹ ạ.“. Người ta thường nói với mẹ ở Mỹ trong trường học không có môn Đạo Đức. Theo mẹ nghĩ: Những điều con nói với mẹ, có thể nói đó là bài học “Lễ phép”. Không phải điều đó nằm trong môn Đức Dục sao"
Vào dịp lễ Giáng Sinh năm con bảy tuổi. Con đã học khá giỏi, biết làm tính, đánh vần, biết đặt câu, viết những câu ngắn . Lần đầu tiên ba mẹ nhận được tấm thiệp Giáng Sinh do tự tay con vẽ và những lời chúc thật ngộ nghĩnh:
“Dear Mom and Dad ,
I love you very much because You are my Mom and my Dad, because You sign my home work.
Signature: Andrew”
Bố mẹ đã không khỏi nín cười với lời lẽ ngây thơ của con. Bố mẹ cũng rất vui vì điều đó xuất phát từ lòng yêu, sự biết ơn của con dành cho bố mẹ… Nói theo lời lẽ của con, mẹ cũng muốn viết cho con như vầy con nhé: “Ừ, Bố mẹ cũng thương con thật nhiều vì con là con của bố mẹ. Con là con của bố mẹ nên bố mẹ sẽ ký bài làm của con hoài hoài.”
Mẹ nhớ thật nhiều kỷ niệm năm con lên chín tuổi. Con học thật giỏi ở trường. Con cũng thật xuất sắc trong lớp học võ. Nhìn con trong bộ võ phục màu đen, lanh lẹ xuống tấn , đi quyền, múa côn thật lanh lẹ . Mẹ và Bà ngoại đã cười thật vui khi thấy con giỏi giang, linh hoạt đến vậy. Mỗi lần sinh hoạt gia đình, ai cũng bắt chị em con ra múa võ hoặc đàn những bản nhạc các con vừa học ở trường ra. Bố mẹ không tiếc công phải làm việc thêm giờ để cho chúng con đến học ở một giáo sư người Mỹ . Cũng trong năm này, trong cuộc thi “Accordion federation of North America “Con đã vinh dự đoạt giải nhất về Piano trong lứa tuổi của con (Lord 9). Con mang đến cho Cô giáo và bố mẹ niềm vui thật lớn. Mẹ đã ứa nước mắt sung sướng nhìn con ngồi chững chạc, oai vệ với chiếc trophy trong tay, đứng sau lưng là những “court“của mình. Phần thưởng tinh thần, các con dành cho bố mẹ là những kết quả do chúng con đạt được .
Tháng ngày dần qua, con đã bước vào lứa tuổi mười bảy. Cậu bé ngày xưa tí nị nay đã cao lớn như một thanh niên Mỹ…Cũng may là con vẫn giữ được tâm hồn Việt nam. Con vẫn mê những món ăn Việt nam do dì, do mẹ nấu. Con vẫn giữ ngôn ngữ của mẹ cha khi nói chuyện với những người thân trong gia đình. Trong trường, trong lớp con cũng năng nổ hoạt động …Thật ngạc nhiên, một ngày con mang đến cho mẹ xem những bài con viết và cắt ra từ trong báo, những đề tựa nói lên không ít sự quan tâm của con ở nhiều vấn đề “Save the Earth for future generations“ “Shoudn’t we learn from past mistakes"““From communism to terrorism“Thì ra con cũng đã trưởng thành…ý thức được bổn phận, trách nhiệm của một đứa con trong gia đình, một công dân trong xã hội. Có một điều mẹ cũng đã nói với con, mẹ không mấy vui khi thấy con dành thì giờ quá nhiều với máy tính của con. Mẹ lo lắm …nhưng mỗi lần la rầy con. Con không cãi lại mà chỉ trả lời là “Con học được rất nhiều từ computer mẹ ạ.“ Mẹ chỉ mong con học ở đó những điều hay, những điều bổ ích thôi. Thật ra mẹ cũng tham lam lắm phải không"

Năm con lên mười tám. Con tốt nghiệp cấp hai, là một trong “top five“của trường với nhiều thành tích đạt được. Ngồi bên dưới lễ đài nhìn con chững chạc bước lên nhận bằng tốt nghiệp với chiếc áo màu trắng, đeo đai vàng nổi bật trong đám đông với màu xanh khác biệt của các bạn. Mẹ thật vui mừng, hãnh diện về con, niềm vui khiến mẹ ngơ ngẩn như chính mình đang nhận được phần thưởng quý giá ấy. Mẹ biết những thành tích con đạt được ở trường luôn làm bố mẹ hài lòng nhưng mẹ muốn con phải cố gắng nhiều hơn nữa, trong học hành, trong quan hệ với Thầy Cô, với bạn bè và những người chung quanh.
Rồi con xa nhà, vào trường Đại học. Với số điểm tốt nghiệp 4.60, có nhiều trường Đại Học nổi tiếng như UC. LA, Berkeley đều muốn thu nhận nhưng con chỉ muốn đến với ngôi trường con yêu thích, trường UC San Diego. Con bảo, con thích học ở đây vì con thích không khí trong lành của vùng này, thêm nữa con có thể sinh hoạt với các bạn ở Hội sinh viên Việt Nam, hội sinh viên ở đây rất tốt.
Là một người Việt Nam, sinh ra ở Việt Nam nhưng lớn lên, trưởng thành trên nước Mỹ, con vẫn không quên nguồn cội. Con đã thể hiện niềm tự hào là người Việt trong cuộc thi Mr. Việt Nam do đồng hương Việt Nam và Hội sinh viên San Diego tổ chức trong dịp Tết Tân Mão. Trong thể lệ cuộc thi thí sinh phải thể hiện một năng khiếu của mình. Khán giả thật hài lòng khi con trình bày một liên khúc với những bài ca vừa nhạc Mỹ và nhạc Việt bằng đàn dương cầm. Bài “Mưa Hồng “được các bạn trẻ ưa thích cùng bản nhạc “Lòng Mẹ“được cả những người trẻ và những người lớn ngồi lắng nghe với tâm hồn lắng đọng, sâu lắng, dạt dào như tình cảm của tác giả trải dài trong lời ca ý nhạc.
Trong cuộc thi Giám khảo còn đặt một câu hỏi, mẹ chỉ nhớ khái quát nội dung: Bạn phải làm gì với những bậc cha mẹ để họ cảm thông khi con cái lấy người nước ngoài"“Đồng ý các bậc cha mẹ đã quen nề nếp văn hoá, phong tục Việt nam, đương nhiên họ cũng muốn con cái họ phải quen biết và lập gia đình với người mình, trong khi người trẻ lớn lên có cơ hội tiếp xúc gần gũi dẫn đến sự yêu thương người nước ngoài, nếu em gặp trường hợp như vậy em sẽ giải thích để gia đình em hiểu được...“Con trả lời ngắn gọn câu hỏi trên, sau đó con vừa cười vừa nói tiếp: “Nói thì nói vậy chứ riêng em, em chỉ thích lập gia đình với người Việt Nam thôi, con gái Việt Nam đẹp quá mà, nhất là khi mặc chiếc áo dài Việt Nam“Khán giả cười ồ thích thú. Riêng mẹ rất tâm đắc với câu trả lời của con. Mẹ nghĩ có thể nhờ biết lựa chọn cách trình bày năng khiếu của mình và trả lời khá dí dỏm các câu hỏi của giám khảo mà con đã đạt được danh hiệu Mr. Việt Nam trong cuộc thi đó. Mẹ vui làm sao khi nhìn thấy bạn bè bao quanh con, ôm con, nhấc bổng con lên, la hét đến khản cả tiếng với câu “I love you. I proud of You“Qua đó mẹ biết được sự thương mến của bạn bè dành cho con của mẹ.
Giờ này con đang cùng bạn bè tiếp tục trau dồi học hỏi ở trường Đại Học, ngôi trường mở ra cho con nhiều mơ ước ở tương lai. Bố mẹ mong con cố gắng học hành, tu dưỡng đạo đức, mai này có thể mang khả năng và sự hiểu biết của mình phục vụ đất nước, đất nước thân yêu này đã mở rộng vòng tay giúp đỡ gia đình chúng ta, giúp đỡ bao nhiêu người dân Việt , những người đã bỏ nước ra đi chỉ với lòng tha thiết yêu chuộng tự do . May mắn biết bao nhiêu khi gia đình mình đã được đến nơi đây, xứ sở của tự do, xứ sở của tình yêu và hy vọng. Mẹ, gia đình mẹ luôn tri ân xứ sở đã cưu mang chúng mình, đã cho bố mẹ có một cơ hội định cư nơi đây, làm việc theo sở thích của mình, tuy cuộc sống không giàu nhưng đầy đủ ấm no, hạnh phúc. Mẹ cũng cảm ơn vô vàn xứ sở đã cho các con của mẹ được học hành, được sinh sống, được chấp cánh vươn tới những ước mơ ... Hoa kỳ là xứ sở của ước mơ và cơ hội. Các con có thật nhiều cơ hội đạt thành những mơ ước và muốn thực hiện những điều con mơ ước ấy, mẹ nghĩ con phải thật quyết tâm và cố gắng. Tương lai của các con thênh thang rộng mở. Một tương lai tốt đẹp đang chờ đón con. Bố mẹ lúc nào cũng bên cạnh các con, hết lòng thương yêu con, là điểm tựa khi con cần đến...
Hãy nói với mẹ những điều con muốn nói, muốn san sẻ nha con. Con thương yêu! lúc nào, bao giờ … con cũng vẫn là đứa con bé nhỏ, út ít của mẹ.
N. Tâm Tâm Đàlạta

Reader's Comment
10/14/201120:20:14
Guest
Xin được chia sẻ niềm tự hào của người làm mẹ,thật không có gì hạnh phúc bằng nhìn con mình trưởng thành theo hướng tốt phải không bạn.
THÂN ÁI
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 861,647,825
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến