Hôm nay,  

Một Thoáng Halloween

21/10/201100:00:00(Xem: 131678)
Một Thoáng Halloween

Tác giả: Phan Thuỷ
Bài số 3388-12-28598vb6102111

Tuy có chút Halloween nhưng đây là một chuyện tình dài. Tác giả cho biết trong thư kèm bài: Tôi là Phan Bích Thủy, giáo viên Pre- school tại Costa Mesa, bút hiệu Phan Thủy , người đã viết truyện "Một thoáng Halloween " cho Giải viết về nước Mỹ năm ngoái. Năm nay mùa Halloween lại tới, tôi lại gặp một chuyện kinh hãi có thật vừa xảy ra với tôi sau đây nên vội viết ngay để gửi cho Việt báo mừng lễ Halloween. Kính mong quí vị đọc và enjoy mùa Halloween. Hẹn sẽ viết thêm.
***
Click chữ send vào e-mail dài tôi vừa viết cho người chị, tôi thở phào nhẹ nhỏm sau những xúc cảm tràn đầy để cố vấn tâm tình cho chị ấy.
Bây giờ đã gần 11 giờ đêm, còn 10 phút nữa tôi phải vào phòng ngủ như thường ngày. Tôi chọn xem một file về mùa thu với cảnh lá vàng tuyệt đẹp và vai` bài hát dịu dàng trước khi vào ngủ.
Chợt, tôi nghe tiếng kéo ghế nhẹ từ cái ghế sau lưng tôi. Giựt mình, tôi quay ra sau thấy cái ghế để gần ghế tôi ngồi hơn mọi khi"
Chắc là lúc chiều xem TV tôi đã kéo ghế gần rồi quên, nhưng sao có tiếng như là ghế xê dịch"
Tôi lắc đầu, chắc mình nghe nhầm. Sau 1 phút, tôi nghe một làn hơi như ai thổi vào tai. Tôi quay vội ra sau tìm Ly, chắc chắn là cô cháu gái của tôi lén ra đùa nghịch chọc tôi đấy thôi.
Hừ, tôi đứng lên nhìn quanh tìm kiếm, nhưng không có ai. Tôi lại ngồi xuống nghe nốt bản nhạc lòng bâng khuâng nhớ về một kỷ niệm xa xôi.
Phải, ngày xưa... Khang, người yêu của tôi rất hay thổi nhẹ vào tai tôi như thế mỗi khi chàng ngồi gần tôi . Cái làn hơi ấy lần nào cũng làm tôi lâng lâng mê đắm và hạnh phúc vô cùng.
Ồ, lâu rồi....sao hôm nay mình lại nhớ tới Khang như vậy" Cái thổi nhẹ vào tai" Ủa, vậy thì ai thổi" Tôi ngơ ngẩn nhìn tờ lịch trước mặt : 17-10.
Ôi 17-10 là sinh nhật của chàng. Tôi bâng khuâng một thoáng.
Ngày xưa tôi không bao giờ quên ngày này thế mà thời gian trôi 7,8 năm rồi còn gì... tôi hầu như không nhớ đến sinh nhật chàng nữa... Chàng bây giờ ra sao rồi nhỉ...
Ngày xưa chàng là một sĩ quan cao cấp của quân đội, còn độc thân tuy chàng đã 40 tuổi. Lúc đó tôi chỉ là một cô giáo mới ra trường 22 tuổi được rất nhiều người theo đuổi.
Tình cờ trong một buổi lễ tại trường, chúng tôi gặp nhau và như một cơn sấm sét chúng tôi yêu nhau nhanh chóng, dữ dội. Chàng đòi cưới tôi ngay sau một tháng quen nhau. Ba má tôi làm sao mà chấp nhận khi giữa hai chúng tôi cách xa tới 18 tuổi đời và mới vừa quen biết nhau.
Chúng tôi giấu gia đình gặp nhau và yêu nhau say đắm. Nhưng rồi ngày 30-4 đã chia cắt tình yêu ấy một cách đau đớn.
Chàng mải lo chiến cuộc ít gặp được nhau cho tới ngày 28-4, Khang gấp rút đến gặp, năn nỉ ba má tôi cho tôi đi máy bay cùng chàng ra nước ngoài.
Ba má tôi khước từ trong lúc lòng tôi nát tan đau khổ.
Mười năm sau tôi lấy chồng và được gia đình chồng bảo lãnh qua Mỹ.
Bên nhau được vài năm thì chồng tôi mất trong một tai nạn máy bay .
Sau một thời gian cô đơn, tôi nhắn trên các phương tiện truyền thông để may ra được tin Khang thì kỳ diệu thật, chúng tôi lại hạnh ngộ.
Khi gặp nhau mừng mừng tủi tủi, chúng tôi kể lể nhau nghe hết những cay đắng nhớ thương sau gần 20 năm xa cách.
Tôi thì đang độc thân nhưng chàng thì đã có vợ và 2 con đã lớn.
Vậy la`xong. Tôi buồn giận vì biết chúng tôi mới cách xa có 2 năm thì chàng đã có vợ trong khi tôi chờ đợi chàng mòn mỏi trong tuyệt vọng gần 10 năm mới lấy chồng.
Thế là dù rất yêu nhau và chưa thỏa lòng thương nhớ, tôi cũng cương quyết cắt đứt liên lạc với Khang dù chàng hứa hẹn sẽ làm mọi cách để được sống với tôi.
Một năm qua đi với vô cùng đau đớn vì thương tiếc, chúng tôi thỉnh thoảng vẫn thư từ thăm nhau. Nhưng rồi thư thưa dần, thưa dần cho tới nay đã 8 năm...
Tôi thở dài... thương chi cho lắm rồi cũng xa nhau ... như bài hát mùa thu tôi vừa nghe
Chợt một cái thổi vào tai nữa, lần này tôi giật mình thật sự. Tôi vội chạy ngay đến cửa phòng của Ly nhìn vào. Cô cháu đang nằm im say ngủ...

Tôi có hoang tưởng không" Vay ai đã thổi vào tai tôi giống như chàng những năm cũ""
Tôi rùng mình, cố trấn tĩnh ra ngoài tắt computer thật nhanh rồi đi như chạy vào phòng mình đóng cửa lại.
Tôi thay áo ngủ thật nhanh rồi nhảy lên giường, kéo chăn đắp, tắt đèn, lòng ôm một nỗi u hoài lẫn một chút sợ sệt.
Tám năm qua với bao công việc bận rộn, mới mẻ nơi xứ người và với mối tình mới làm tôi quên dần tình yêu của chàng, tình yêu mà vừa thương vừa hận.
Đàn ông dù nói yêu đắm đuối một người mà sao họ quên dễ dàng để lấy người khác nhanh chóng thế.
Còn nhớ khi gặp lại nhau chàng luôn trần tình với vẻ chua chát là lúc mới sang Mỹ bơ vơ nơi đất khách, tuổi đã lớn, tuyệt vọng vì mất nước, cô đơn buồn khổ nên cứ gặp một đồng hương an ủi là có cảm tình rồi sống chung chứ chẳng có tình yêu nồng nàn hay cưới hỏi gì cả.
Hiểu cho chàng như vậy nhưng lòng tự ái và tự trọng đã không làm tôi sống bừa theo tình cảm mà quên đi thực tế và đạo lý.
Thế là chúng tôi cố quên nhau.
Lâu nay chàng đã sống thế nào rồi" Chàng cũng tệ quá không hề thỉnh thoảng thư từ thăm hỏi như 2,3 năm trước .
Nghĩ tới đây bỗng dưng tôi nghe một tiếng động lạ, vừa giật mình nghĩ xem đó là tiếng động gì thì tức khắc tôi có cảm giác như không khí chung quanh tôi đặc quánh lại, đặc sệt, kỳ lạ, khó thở. Liền khi đó tôi nghe tiếng chân bước dẫm mạnh nhanh đi về phía giường tôi ình ình khoảng 3 hay 4 bước. Tim tôi đập thình thịch, tôi hoảng sợ đến thất thần định la lên thì ngay lúc ấy một vật thật nặng đè lên mình tôi. Tôi ú ớ la lớn nhưng miệng cứng lại ,mắt đứng trợn trừng. Nỗi kinh hãi làm cả người tôi đông cứng không thể nhúc nhích.
Trong sự sợ hãi kinh hoàng, tôi cố đẩy đẩy cái sức nặng trên mình tôi ra nhưng không được. Liền lúc ấy tai tôi nghe một tiếng rèn rẹt, rẹt rẹt như là tiếng dò đài của radio, rồi một tràng tiếng nói lớn trầm trầm, chầm chậm, vang vang rõ ràng bên tai tôi: Tôi là đại tá Trần văn Kh.... Cho tôi ngồi...nói với....ung thư..chết rồi...
Tiếng nói ấy nghe chẩm rãi hiền hòa nhưng sự hoảng sợ tột cùng đã làm tôi mất hết trí óc chỉ còn một nỗi trống rỗng trong đầu nên dù còn nghe vài câu dài nữa nhưng tôi không tiếp nhận nỗi là nói gì .
Tôi cố la, cố đẩy và cuối cùng đã đẩy được. Tôi vùng dậy hét lên nhưng tôi nghe tiếng hét của tôi như bị nghẹn lại tức tửi. Không khí chung quanh tôi vẫn còn đặc sệt, tôi hoảng kinh nghĩ được rằng với không khí đặc quánh này tôi sẽ lại bị như trước nữa. Lấy hết sức can đảm, tôi thò tay bật ngọn đèn ngủ rồi la lớn lên. Tiếng la ấy làm Ly chạy hối hả qua phòng tôi. Cánh cửa bật mở, tôi đã thấy Ly, cháu tôi, nhưng tôi lại hét lên lần nữa rồi ôm mặt khóc. Ly nhảy vội lên giường quàng vai tôi. Hai dì cháu cùng ôm chặt nhau. Tôi khóc một đỗi trong sự sợ hãi bồn chồn rồi tấm tức kể lại sự việc kinh hoảng vừa rồi.
- Ly ơi, dì thật sự thấy ma rồi. Trời ơi, chắc anh Khang có chuyện xấu rồi. Chắc anh Khang đã chết rồi hay sao...
Ly cũng hoảng sợ và vỗ về mãi gương mặt thất thần của tôi:
- Không sao đâu dì. Tại dì nghĩ về chú ấy nhiều quá nên khiến thấy thế.
Ly và tôi cứ để đèn sáng, nằm bên nhau chuyện trò suy đoán mãi cả vài tiếng đồng hồ sau mới ngủ lại được.
Và rồi, qua bưu điện ít ngày sau, tôi nhận được một bao thư nặng tay. Thì ra, đúng là Khang không còn nữa.
Chàng bị ung thư đã 2 năm rồi vì vậy không muốn cho mình hay. Chàng mất ngày 14-10 và đám tang đúng ngày sinh nhật của chàng, đúng cái đêm tôi thấy chàng đến, ngày 17-10.
Đây chàng gửi lại hình ảnh và những thư từ kỷ vật của chúng tôi mà chàng giữ từ 20 năm nay.....
Trời ơi, thì ra....chàng đã còn nhớ và đến thăm tôi, thổi vào tai tôi, nhắn nhủ gì với tôi mà vì tôi sợ quá nên nghe mà không hiểu gì cả .
Khang ơi, em vô tình quá. Em xin lỗi anh, em xin anh ngàn lần tha thứ cho em.
Anh dù đã mất nhưng hãy an lòng thảnh thơi anh nhé, vì em đã tiêu tan những giận hờn và vẫn yêu anh nồng nàn, sâu lắng, mãi mãi như ngày nào.
Vâng, giờ em mới dám nói: mãi mãi như ngày nào...

Phan Thủy

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,894,999
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến