Hôm nay,  

Hai Bài Viết Ngắn

02/11/201100:00:00(Xem: 233958)

Hai Bài Viết Ngắn

Tác giả: Trương Tấn Thành

Bài số 3399-12-28609vb4110211

Tác giả từng nhận giải Viết Về Nước Mỹ từ 2005. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là 2 bài viết ngắn của ông.

***

1. Cái chết của

một nhà sách

Hôm qua tôi có dịp qua vùng phía tây West side của thủ phủ Olympia, tiểu bang WA, khi ghé qua hiệu sách lớn nhất nhì của Mỹ là Borders mới biết là tiệm này đã đóng cữa vì mua bán thua lỗ. Khi đi bộ ra xe trong cơn mưa lất phất se lạnh tôi tư nhiên bổng thấy buồn. 

Tôi mê đọc sách lắm. Nhờ có chút vốn Anh ngữ kha khá nên tôi hay tìm mua đọc các loại sách bằng tiếng Anh tại các hiệu tiệm sách lớn như Barnes and Nobles hay Borders. Tôi chỉ mới biết Borders đây thôi, mấy năm trước tôi vẫn vào tiệm Barnes and Nobles. Borders năm gần khu thương mại lớn ở Olympia là Capital Mall. Tôi và vợ tôi thương ghé qua Capital mua để bà xã đi mua sắm. Trong khi đó tôi chạy qua Borders để xem sách. Đặc điểm của hai hiệu sách lớn này là khác hàng cứ vào tha hồ đọc sách mà chẳng cần mua. Trong tiệm lại có khi có ghế sofa hẵn hòi cho khác ngồi đọc, có sẵn wireless cho khách xài internet miễn phí. Tôi thương hay tìm một gốc vắng để đọc và ghi chú những quyển sách bán chạy nhất gọi là best sellers cho đở tốn tiền mua. Từ chỗ tôi ở chạy qua đến West side cũng cả nữa tiếng. Đối với người xài kỹ như tôi thì mỗi lần “đọc ke”' như vậy tôi coi như là bỏ công lái xe của mình!

Tôi chỉ mới ghé qua Borders năm sáu lần gì đó để mua mấy cuốn best sellers loại quản trị tài chánh và tâm lý thực dụng. Lần cuối cùng là khi tôi mua quyển tự điển y khoa giá đang sale, có minh hoạ, để tìm hiểu về cấu tạo của tuyến tiền liệt. Cách đó mấy tháng tôi có đọc được tin là Borders vì làm ăn thua lỗ nên sẽ đóng nhiều cử tiệm trên toàn quốc Mỹ. Đó là hậu quả của loại máy “điện thu”+ như hiệu Kindle của hảng Amazon hay các loại như Ebook như của hảng Sony đưa đến sự tiêu vong của các nhà sách, trong số đó có Borders.

Sách đối với tôi lúc nào cũng là món ăn tinh thần cần thiết và hơn nữa là một người bạn thân không bao giờ làm cho tôi thấy buồn chán, cô đơn. Còn hơn thế nữa, sách là “ông thay”^` của tôi, nhờ sách, mà tôi được như ngày hôm nay. Cái chết của tiệm sách Borders đối với tôi là cái chết của một người bạn thân trong cuộc sống tinh thần của mình. 

Mỗi lần bước cữa vào tiệm sách là tôi đang vào một thế giới khác. Một rừng sách báo đang bao quanh tôi. Khi ngồi xuống đọc quyển sách mà mình đã chọn là tôi quên hẵn đi thời gian. Một chân trời kiến thức mới đang mở rộng ra cho tôi. Không ai quấy rầy hay hối thúc và phải nói là người vào hiệu sách được tôn trọng và nhân viên trong tiệm cũng rất là trí thức. 

“Chúng tôi xin cáo lỗi vì chi phí quá cao nên chúng tôi phải đóng cữa. Xin chân thành cảm ơn quý khách hàng đã ủng hộ trong thời gian qua”. Đọc tờ thông tri dán trước cửa tiệm đã kéo màng phủ các cửa kiếng, bên trong tối om, vắng lặng, tôi thấy thật là buồn. Thế là những người yêu sách và có được những nơi tạo điều kiện để đáp ứng nhu cầu tri thưc bị mất mát lớn. Hay là mình cũng nên “để tang” một “người ban”. đã ra đi vĩnh viển" Tôi nghỉ trong đau…^` Kề từ nay tôi không còn được gặp bạn nữa. Đời tôi bị một khoang trống vắng, một thiếu thốn tri thức khó bù đắp. Tôi muốn bạn biết vậy. 

Tôi ngồi vào xe nhưng không mở máy vì thấy không biết mình lái đi đâu đây khi không còn nơi để tiêu khiển thời gian. Tự nhiên tôi nhớ câu “Sách vở ích gì cho buổi ay”^' mà thấy thật thấm thía. 

Bạn tôi đã ra đi không còn nữa

để lại trong lòng này lắm tiếc thương

chẳng biết nói chi ngoài lời cảm tạ

đã bấy lâu rồi mình thân thiết với nhau

dù bạn mất nhưng tình này không bao giờ mất.

2. Chuyện Chó

Và Văn Minh

Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O. Công việc đang làm: nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Sau đây là bài viết mới nhất

Trước tiên kính xin các bạn tha lổi vì đã nói đến đề tài có phần... thiếu tao nhã này về nước Mỹ. Đem cái ”không thơm tho nhất“để so sánh với cái hay cái đẹp nhất thì...cũng hơi không được bình thường nhưng khổ nỗi đây là chuyện tôi thực sự đã thấy, đã nghĩ. Thôi thì cứ kể ra cho nhẹ lòng.

Số là sáng nào tôi cũng đi ra một công viên gần nhà để ách xơ xai cho gân cốt giãn xả như lời bác sỉ dặn. Ngoài những người đi đến đây để đi, để chạy thì có một số bà cô có dẩn theo những cô những chú chó yêu mến của họ. Tay người nào cũng cầm theo một bao ny lông được cung cấp sẵn tại chỗ. Khi chó làm xong ”nghĩa vụ tự nhiên“là họ tóm gọn vào bao và bỏ vào thùng rác. Họ làm công việc này một cách rất tự nhiên và tự động không cần ai nhắc nhở. 

Thường thì với những ”của bỏ đi“này ai cũng lè lẹ tránh đi, kể cả người chủ nuôi, mà không cần biết là ai sẽ là nạn nhân của chúng. Đây là chuyện thường thấy, không chỉ ở các nước chậm tiến, mà còn thấy ở cả các thủ đô phương tây văn minh như Paris. Sau khi để ý quan sát nhiều lần và nhiều nơi, tôi phải tự nhận với mình là: chính cái việc ”xử lý của phế thải của chó“này đã nói lên được cái văn minh của xứ này. 

Trương Tấn Thành, WA.

Ý kiến bạn đọc
03/11/201106:24:42
Khách
Đọc sách cọp giết chết nhà bán sách. Ở VN trước năm 1975, đọc báo cọp giết chết luôn tờ báo.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,319,122
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến