Hôm nay,  

Thư Gửi Con Trai

03/11/201100:00:00(Xem: 121846)
Thư Gửi Con Trai

Tác giả: Trần Thị Canh Ngọ
Bài số 3400-12-28610vb5110311

Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, cho biết sinh năm 1930 tại Bắc Giang, hiện “tạm tru”ù tại Costa Mesa, quận Cam. Theo năm sinh, bà đã “ngoại bát tuần” nhưng bài viê1át vẫn cho thấy sức trẻ trung, nhanh nhẹn. Kính mừng và mong bà tiếp tục viết thêm.

***

Đàn Đá thương yêu của mẹ,
Mới đó mà đã 10 tháng trôi qua, mười tháng là ba trăm ngày hạnh phúc mà mẹ được sống cạnh bên con cùng dâu cháu tuyệt vời.
Mẹ đã trãi qua 20 năm bên xứ người chỉ có núi, biển và hiu quạnh. Hai mươi năm với những tháng những ngày lủi thủi vào ra một mình một bóng như bao nhiêu người già đơn độc khác sống trên đất Mỹ, mà người già nào hầu như cũng con đàn cháu đống, mà cháu và con nào cũng có những việc riêng tư, những đời sống riêng tư rất là ... American.
Hai mươi năm, mẹ làm bạn với đám sách báo, với những băng đĩa ca nhạc, với đám cỏ cây trong vườn.
Hai mươi năm với những buổi cơm trưa, cơm chiều đơn điệu.
Hai mươi năm mẹ đã cố gắng hội nhập với đời sống được gọi là thiên đường xứ Mỹ, là phải chấp nhận và chấp nhận.
Mãi đến đầu năm con Mèo, mẹ đã được trở về quê nhà hưởng những ngày xuân rộn rã mà 20 năm dài mẹ không bao giờ có được.
Sáng mùng một Tết, tiếng nhạc xuân vang vang khắp ngõ, những chậu hoa vàng tươi thắm đó đây, những con cùng cháu hân hoan với những lời chúc tụng, những bạn bè xưa, những thân quen cũ làm mẹ tưởng mình đang bay bỗng trong giấc chiêm bao.
Những món ăn đầu năm quen thuộc mà đã lâu lắm rồi mẹ chưa được nhìn thấy trong những mùa Tết xứ người.
Này là miếng măng lưỡi lợn chính gốc Hà Nội nằm ngoan ngoãn bên những sợi miến trong vắt trắng ngần.
Này là những con tôm đỏ thắm nằm chen bên những sợi giềng thái mỏng như tóc tiên, chao ơi cái món tôm chua thịt luộc xứ Huế mà mẹ từng yêu thích từ thuở về làm dâu làng Kẻ Vạn Kim Long.
Này là miếng mứt khế trong veo mà khi cắn vào là cả một trời thương yêu mật ngọt.
Này là lũ me trắng bóc ngâm đường xếp ngay ngắn trong lọ thủy tinh chua chua ngọt ngọt làm mẹ nhớ đến lũ sấu trên những con đường ấu thơ Hà Nội.
Và mẹ cũng được nhìn thấy bàn thờ tổ tiên trưng bày đúng ý, nào hoa huệ thơm lừng, nào những oản bánh in gói giấy đủ màu, nào những khay trái cây ngũ quả đượm nồng tự tình dân tộc.
Mẹ cũng bồi hồi xúc cảm vì từ một căn nhà nhỏ mà con trai mẹ và con dâu đảm đang hiếu để đã xây dựng nên một cơ ngơi có cả sân trước vườn sau. Đúng là thuận vợ thuận chồng tát bể Đông cũng cạn. Ngôi nhà xinh xắn đã được một người bạn khi đến thăm đã cảm hứng viết ngay mấy dòng thơ thẩn:

Home Sweet Home

Khi tôi về
Ngôi nhà xinh hiện ra
như trong tranh cổ tích
giòng suối nhỏ rúc rích cười bên kè đá
khu vườn lộng gió khi mặt trời rơi
vào lòng đại dương
cây cỏ xôn xao những nốt nhạc
của đất trời
hạnh phúc lứa đôi bàng bạc
long lanh như những hạt sương buổi sớm
Và như thế
mỗi sáng
mỗi chiều
mỗi đêm tối trôi qua
Nụ hoa hồng vàng
nở môi cười viên mãn...

Sài Gòn 20 năm trở lại đã có quá nhiều đổi thay đến độ mẹ đã không nhận ra con hẻm để vào nhà con.
Tuy nhiên tình yêu con trai dành cho mẹ vẫn như thuở nào, con vẫn tận tình, chu đáo.
Mẹ cũng được mỗi sáng đi ra khu chợ chồm hổm gần chùa Giác Uyển mà nơi đó, có lần mẹ đã thấy những cụ già còn già hơn cả mẹ, có cụ lưng đã còng đi bán từng tấm vé số, có cụ ngồi bán vài lá trầu trái cau dưới ánh nắng chói chan của trời Sài Gòn chỉ để cầu mong cho có một bữa cơm trong ngày.
Quả thật có rất nhiều cảnh đời trái ngược trên cái cõi đời ô trọc này. Mẹ chạnh nhớ đến những người bạn già của mẹ đang sống no đủ bên xứ người nhưng thiếu thốn những ân cần thăm hỏi.

Mẹ cũng vừa đọc báo để biết ở bên Texas mới xảy ra một vụ thảm sát con rẻ bán chết mẹ vợ, em vợ, làm bị thương bố mẹ vợ.
Rồi bản tin Hà Nội có cô con dâu bỏ thuốc độc để giết mẹ chồng.
Mẹ cũng mừng vì mẹ cũng có được những người con rể biết điều, lễ phép, đạo hạnh. Những người con dâu của mẹ cũng vô cùng hiếu để. Nhất là dâu út của mẹ, không hổ danh con gái rượu của 1 vị đại tá trong QLVNCH, được dạy dỗ trong một gia đình đạo đức biết thương yêu chồng con, cư xử đàng hoàng, kính trên nhường dưới, kính nể bố mẹ chồng như bố mẹ ruột. Quả là một con dâu hiếm quí trong thời đại nhiễu nhương này.
Mẹ cũng vừa nhận được tin một bà bạn già của mẹ đã từ giã cõi tạm này từ một nhà dưỡng lão Cali, bác An, chắc con còn nhớ. Bác có 6 người con; ở Mỹ 3 người, ở Việt Nam 3 người. Khi bác An định cư ở Mỹ được 10 năm thì bác muốn về Sài Gòn sinh sống. Những năm đầu tiên bác được chu cấp tiền bạc rủng rỉnh nên cuộc sống cũng không có vấn đề, mãi đến khi các con của bác ở bên Mỹ bị thất nghiệp, bạc tiền eo hẹp nên bác An đã trở thành một vấn đề lớn, và bác đã phải quay về Mỹ và qua đời sau đó không lâu.
Và con ắt hẳn còn nhớ vợ chồng bác Thanh ở xóm nhà thờ Huyện Sĩ, có đến 10 người con. Hai bác đã lần lượt hy sinh bạc tiền cho các con vượt biên, được định cư ở Mỹ ăn học nên người. Vậy mà có một đêm không đẹp trời, hai bác đã "được" câu con cả và nàng dâu trưởng "mời" ra khỏi nhà trong đêm tối. Hai bác đã phải gọi cửa nhà hàng xóm gọi 911 giúp đỡ. Mà con có biết là ở Mỹ luật pháp có ghi rõ ràng: "bạc đãi người già là một trọng tội" khi phải đối diện ở tòa. Nhưng có tòa nào bằng tòa án lương tâm"
Mẹ còn nhớ ở Hà Nội có một ngôi chùa, từ ngoài cổng đi vào có rất nhiều tấm điêu khắc ghi lại cảnh 9 tầng địa ngục. Người nào làm nên tội gì thì khi chết sẽ bị những hình phạt nào... Tội nghiệp vợ chồng bác Thanh. Nhưng mà thôi, giáo lý nhà Phật có ghi rõ ràng luật nhân quả-ta gieo hạt gì thì sẽ hái quả nấy.
Ngẫm lại thân mình, mẹ thấy mình có phước hơn nhiều người khác, không phải bôn ba tất tả đi kiếm cơm như các cụ già mẹ gặp ngoài đường phố. Và hơn thế nữa mẹ đã có những dâu hiền rẻ thảo hơn người.
Mười tháng trôi qua là ba trăm ngày mẹ đi loanh quanh nghe ngóng đủ chuyện buồn vui của mọi người, đặc biệt là những mẫu chuyện của Việt kiều hồi hương, toàn là những chuyện cười ra nước mắt. Ba trăm ngày, đủ cho mẹ có cái cảm nhận nói ra thiệt là đau lòng: Việt kiều dù già hay trẻ, về quê ở chơi chút chút thì cả làng đều vui, mà ở hơi lâu chút chút thì sẽ trở thành một gánh hơi ... nặng nặng.
Dù sao thì mẹ cũng đã có một đoạn tháng ngày trùng phùng hạnh phúc cùng con, Đàn Đá yêu dấu.
Ngày mai mẹ phải giã từ con, giã từ căn nhà hạnh phúc, giã từ những sáng nắng chiều mưa của Sài Gòn, giã từ tiếng nói cười của đàn cháu nhỏ, giã từ hàng bún bò Thành Hội ở Hồ Con Rùa, giã từ quán cơm gà cổng xe lửa số 6.
Niềm mơ ước được ở lại quê nhà cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt đã không thể trở thành hiện thực.
Mẹ còn nhớ nhà văn Võ Hồng có viết như vầy: "Muốn có hạnh phúc ở đời thì phải biết hạn chế cái ham muốn. Khi không có cái mình thích thì hãy thích cái mình có." Đúng là một triết lý rất Phật.
Vậy thì khi không đạt được cái muốn được ở bên con mãi mãi, thì Đàn Đá ơi, mẹ phải "thích" cái đang có của mình là những ngày hiu quạnh nơi xứ người.
Có mong gì khi đến ngày cưỡi hạc về với ba con, mẹ có còn được nắm lấy bàn tay thon gầy của con, bàn tay đã từng vuốt nhẹ trên hai mươi bốn sợi dây đồng réo rắt...
Đã đến giờ mẹ phải lên sân bay. Giã từ con trai yêu của mẹ.
Viết tại Sài Gòn tháng 8, 2011, trước khi trở lại đất Mỹ.

Trần Thị Canh Ngọ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,306,135
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến