Hôm nay,  

National Night Out: Láng Giềng Họp Mặt

17/12/201100:00:00(Xem: 202478)
National Night Out: Láng Giềng Họp Mặt

Người viết: Nguyễn Tài Ngọc
Bài số 3432-12-2892vb7121711

image067-large-contentTác giả đã góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên từ 2009, sang năm 2011, ông góp bài “Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên” cho thấy cách viết linh hoạt vui vẻ hiếm thấy khi phê phán đủ chuyện thiên hạ sự. Tác giả thường có bài viết trên mạng http://www.saigonocean.com. Bài viết của ông tuần này là chuyện láng giềng họp mặt, với nhiều hình ảnh thật dễ thương. Trên: Cảnh sát mang cả chó đến để họp vui với trẻ em trong xóm. Mọi nhà góp đồ ăn, dọn cùng ăn cả xóm.

***

Mỗi năm một lần cảnh sát Mỹ tổ chức một buổi “National Night Out”, láng giềng họp mặt với nhau vào một buổi tối, để so sánh ngành cảnh sát Mỹ đã có bắt kịp được đà tiến của cảnh sát Việt Nam hay chưa. Lý do nguyên thủy là để cảnh sát đến tiếp xúc với dân chúng giải thích biện pháp ngăn ngừa chống trộm cướp. Thế nhưng dần dần vì chương trình quá thành công, thành phố nhân cơ hội giới thiệu những chương trình khác cho người dân biết như các dịch vụ cứu cấp, chống hỏa họan, tuần tiễu thành phố, hay các dịch vụ xã hội khác.
Đây là một dịp tốt để quảng cáo nên chính phủ thuyết phục được một department store lớn của Mỹ, Target, đến phát quà cho con nít để làm một động cơ thúc đẩy láng giềng đến ngày này ra họp mặt cho đông.
Việc làm của vợ tôi liên hệ đến nhiều dịch vụ thành phố nên hàng năm nàng đứng ra tổ chức cho khu vực chúng tôi ở, làm một buổi potluck -mỗi gia đình đến dự mang theo một phần ăn-, cho buổi ăn chung vào ngày National Night Out. Phương tiện giải trí thì nàng đã chuẩn bị sẵn, không cần ai mang theo gì hết: nàng sẽ cho mọi người xem Paris By Night DVD số 3021 và 3022.
Năm nay tôi không thấy Captain Bob, boyfriend của vợ tôi, đến với chiếc xe trailer lớn khổng lồ bối trí di động lực lượng cảnh sát. Tôi hỏi tại sao thì nàng nói là năm nay ngân quỹ thành phố khánh tận nên nhiều đơn vị cảnh sát không tham dự. Tôi nghĩ là nàng dấu tôi, sự thật có lẽ là hai người đã chia tay.

image072-large-contentChó cảnh sát năm nay vẫn đến vì con nít ở đâu cũng thích chó. Cảnh sát Simi Valley có ba con chó. Giống như cảnh sát của các thành phố Mỹ khác, Simi Valley mua chó đã huấn luyện sẵn từ bên Đức, loại German Shepherd, giá $15,000 đô-la một con. Nó được huấn luyện bằng tiếng Đức nên cảnh sát Mỹ phải học những mệnh lệnh bằng tiếng Đức để ra lệnh cho nó. Con chó sẽ đi theo chỉ với một người cảnh sát trong suốt đời nó. Người cảnh sát nào được chọn giữ chó là bạn đồng hành sẽ mang chó về nhà mình nuôi khi không thi hành nhiệm vụ. Thế nhưng chó được giữ trong một lồng riêng biệt. Ngoại trừ người cảnh sát, người trong gia đình không được tiếp xúc hay giao thiệp với nó vì họ sợ nó sẽ mất bản tính đã được huấn luyện để chống cướp. Một con chó cảnh sát trung bình phục vụ với cảnh sát khoảng sáu năm. Sau đó thì người cảnh sát giữ nó được biếu không con chó. Lúc bấy giờ vì là chó riêng, người nhà của người cảnh sát có toàn quyền sinh hoạt với nó.
Chó cảnh sát cũng được luật pháp bảo vệ như cảnh sát. Đả thương nó, như chê vợ nấu cơm không ngon, là một trọng tội (felony), chứ không phải khinh tội (misdemeanor). Felony là tội nghiêm trọng, mất quyền công dân, cũng như phê bình thức ăn vợ nấu thì sẽ mất quyền ngủ chung phòng với vợ trong một năm trời. Chỉ có ai điên dại mới cố ý đả thương chó cảnh sát hay chê vợ mình nấu cơm không ngon.
Tôi không biết chương trình có thành công hay không khi trời bắt đầu tối, láng giềng tôi đem rượu ra nhậu say túy lúy. 9 giờ 30 tối thì hai người say đến độ không biết nhà mình ở đâu. Ăn trộm giá họ biết được, đến ăn trộm nhà, ăn trộm luôn cả bà vợ thì tôi bảo đảm sẽ chẳng một ông nào hay biết.

Nguyễn Tài Ngọc

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,074,755
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Nhạc sĩ Cung Tiến