Hôm nay,  

Quà Giáng Sinh Cho Bé Ly

23/12/201100:00:00(Xem: 179331)
Quà Giáng Sinh Cho Bé Ly

Tác giả: Lưu Thy
Bài số 3436-12-2896vb6122311

Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Lưu Thy là “Ipad Ai Biết” cho thấy tấm lòng tử tế của người viết. Bài thứ hai, “Giang Hồ Hiểm Ác,” một chuyện vui cho thấy thêm sự tinh... quái của cách kể chuyện. Sau đây là bài viết thứ ba. Mong tác giả tiếp tục.

*

Bố vẫn chưa tới! Bố lúc nào cũng trễ! Để rồi xem, gặp mình lại nói cái câu như thường lệ " Ly chờ bố có lâu không? Gớm! Chiều thứ sáu xe lúc nào cũng kẹt! ". Cô giáo hồi nãy chúc mình Merry Christmas, dúi vô tay mình món quà nhỏ rồi dặn mình đúng ngày Giáng Sinh mới mở ra. Cô hình như có hơi ngập ngừng muốn hỏi điều gì rồi nghĩ sao lại thôi. Mình biết cô muốn nói gì. Cô sợ mình buồn. Mình chúc cô và gia đình một mùa Giáng Sinh vui vẻ đầm ấm bên người thân. Cô chỉ cười rồi gật đầu cảm ơn. Cái cười của cô sao mà buồn buồn. Chúc mừng sao lại buồn? Cô buồn cho mình, mình biết. Chỉ có cô là hiểu mình nhiều nhất. Cô ơi, Ly chúc thêm cô một lần nữa một đêm Giáng Sinh sum họp vui vẻ với người thân.
Giờ này mà bố vẫn chưa chịu tới. Hai con chim bồ câu đang rỉa lông bên bồn nước phía bên kia. Con nào là bồ câu cha con nào là bồ câu mẹ đây? Còn có con bồ câu nho nhỏ bé tí đang quanh quẩn bên cạnh nữa. Bồ câu con ơi, mi hạnh phúc hơn Ly nhiều.
Bên tay phải phía xa xa có hai cô chú đang ngồi thì thầm tâm sự. Sao cái chú ấy có cái gương mặt xương xương dài ngoằn giống bố đến lạ kỳ. Còn cô kia không giống mẹ một chút nào hết, chỉ ngoại trừ cái xắc tay. Mẹ với cô chắc cùng rủ nhau đi mua một chỗ một nơi. Ơ, hai cô chú vẫy tay chào mình kìa, thôi mình chào lại rồi nhìn sang chỗ khác đi, mẹ bao giờ cũng dặn "chớ có nhìn người lạ đăm đăm trừng trừng như vậy làm người ta khó chịu, là không tốt, là bất lịch sự". Bố thì lúc nào cũng dễ chịu, với bố sao sao cũng được. Bố giờ này đi tới đâu rồi? Bố ơi là bố, bố của Ly sao giờ này vẫn chưa tới!

- Con bé kia đang nhìn hai đứa mình kìa. Con bé con trông dễ thương chi lạ, mà sao anh thấy cái gương mặt của nó buồn buồn làm sao. Em có thấy vậy không? Sau này em thích có con trai hay con gái?
- Ờ ! Dễ thương mà buồn. Để em vẫy tay chào nó. Nó ngồi một mình chắc đang chờ bố mẹ tới đón. Chờ lâu không thấy tới nên giận là đúng rồi.
- Em chưa trả lời anh. Em thích con trai hay con gái ?
- Đồ quỷ! Em thích cả hai, một trai một gái. Như vậy được chưa ông nỡm.

Chết cha! Lại trễ nữa rồi. Vẫn cái tật lừng khừng cố hữu, đã tính trước rồi mà không chịu mua ngay, cứ để cho tới cận ngày, nước tới chân mới nhảy, rồi mới ghé mua quà Giáng Sinh cho con bé. Ly giờ lớn rồi, hết còn là bé con, mấy con búp bê với gấu nhồi bông giờ hết còn hiệu nghiệm. Quần áo thì chỉ có mình Liên là biết cách chọn. Liên? Lại Liên! Con bé kín như bưng không hé lộ một điều gì về Liên. Thôi, nghĩ chuyện khác đi. Cái ông bố là mình đây thật là kì cục! Mua cho con gái cái gì đây mà cũng không biết. Con gái thích gì cũng không hay. Bố ơi là bố. May là vừa rồi nghĩ ra được cái cách nhờ cô bán hàng chọn giùm một món gì đó rồi gói lại hộ luôn. " Cô cứ chọn rồi gói lại, nhớ đừng cho tôi biết là món gì. Tôi cũng muốn ngạc nhiên bất ngờ thích thú như con bé". Cô bán hàng có trố mắt nhìn mình. Chắc lại có chuyện để kể về cái ông khách dị thường hôm nay mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp. Cô ta có vẻ tò mò muốn hỏi thêm nhưng ngại ngùng. Cô không hỏi tội gì mình phải khai, mà dù có hỏi, mình biết trả lời sao đây.
Xe đâu mà nhiều quá vậy trời. Đâu phải chỉ có một mình mình, cũng còn khối người chờ cho tới cái ngày cuối cùng rồi mới hớt hơ hớt hải chạy đi mua quà Giáng Sinh cho người thân. Chiều thứ sáu mọi khi lúc nào cũng kẹt xe, huống hồ là ngày này. Đã trễ hơn gần tiếng đồng hồ rồi. Xe cứ chạy nhích nhích nãy giờ. Thôi gắng chịu đựng thêm luồng xe này nữa, qua cái ngả rẽ tới là xong.
Nó kia rồi! Tội nghiệp con nhỏ.

- Ly chờ bố có lâu không? Gớm! Chiều thứ sáu xe lúc nào cũng kẹt!
...
sss
- …
- Bố ơi, bố cho con mượn chiếc vớ lớn của bố đi.

- Đống vớ sạch bố để trong ngăn kéo bên cạnh bồn rửa chén. Mà con lấy để làm gì?
- Bố lúc nào cũng bê bối, đồ đạc để lung tung, thảo nào mẹ… mà thôi… con dùng để treo trên lò sưởi cho ông già Noel.
- Con xin ông món gì. Con có chắc là ổng sẽ cho không?
- Con có để lá thư trong chiếc vớ. Con tin ổng sẽ cho con.
- Một mình ổng làm sao lo cho xuể. Cả thế giới biết bao nhiêu là đứa con nít như con mà ổng thì chỉ có một mình.
- Đâu phải chỉ có một ông già Noel đâu bố. Bố biết Tề Thiên Đại Thánh không? Ông già Noel cũng giống như vậy, một sợi râu của ổng là biến ra biết bao nhiêu là ông già Noel.
- Lỡ ổng quên cái laptop với GPS ở nhà rồi không biết đường tới thì sao ?
- Con có email dặn trước rồi. Con nói tối nay con về nhà bố. Con đi treo chiếc vớ có lá thư con gửi ông già Noel đây. Bố hứa với con bố không được đọc. Bố hứa ?
- Ừ, bố hứa.
- Bố nhớ đó. Bố hứa không được đọc. Good night bố.
- Good night con.
...
Giờ này Liên có còn thức không đây? Gần một giờ sáng rồi còn gì. Đi vội đi vàng quên mang cả cái áo khoác ngoài, trời lạnh và tuyết đang rơi lất phất ngay đúng đêm Giáng Sinh. Đã hứa với con nhỏ là không được đọc thư nó gửi cho ông già Noel, mà lại tò mò chờ nó ngủ say, rồi lén la lén lút như tên trộm, rồi lại còn cẩn thận không dám mở đèn, bật đèn pin lấy thư ra mà đọc. Cái tội thất hứa với con nít là cái tội lớn. Con đây vô số tội, thôi thì một năm 365 ngày Chúa tha tội cho con một lần. Nhà Liên ở phía trước kia rồi. Vẫn còn ánh đèn ở bên trong. Liên ở một mình hay với ai đây? Con bé kín miệng không bao giờ hé răng cho biết mẹ giờ đang làm gì ở với ai. Có ỡm ờ hỏi bóng hỏi gió nhưng con bé cứ làm lơ đánh trống lảng. Có nên gõ cửa không đây? Giờ cũng đã lỡ tới rồi, chân cũng đã đặt ngay bên ngạch cửa. Thôi thì một liều ba bảy cũng liều. Cứ gõ cửa rồi tới đâu hay tới đó ...
….
- Con bé có chuyện gì phải không? Gặp chuyện gì phải không?
- Không có chuyện gì. Nó đang ngủ, anh có cái này muốn cho Liên coi.
- Anh vô trong nhà đi. Anh biết giờ này là mấy giờ không?
- Anh biết! Một giờ sáng. Xin lỗi em, nhưng anh không chờ được. Đây là lá thư con bé gởi cho ông già Noel bỏ trong chiếc vớ treo ngay trên lò sưởi. Liên đọc đi.
...
Nhìn Liên đọc thư con bé rồi ôm mặt khóc mình muốn ôm Liên vào lòng nhưng sao vẫn cứ đứng yên, tay chân bất động, không làm gì được. Có phải chúng ta đã không còn như ngày xưa. Liên cứ ôm lá thư mà khóc ròng còn ta cứ đứng đó mà nhìn. Khoảng cách chưa tới nửa sải tay mà sao chúng ta cứ như là trùng trùng xa cách.
Đưa tay đóng nhẹ cửa rồi ra về nhưng sao ta vẫn cứ như nghe thấy tiếng thút thít của Liên văng vẳng bên tai. Ngoài trời đêm tuyết lất phất rơi, đèn đường vàng vọt, đêm Giáng Sinh vắng vẻ im ắng, trên đường đơn độc một mình ta.
Con bé vẫn đang ngủ say.
Ông già Noel của bé, ông đang ở nơi nao ?
...
- Bố ơi bố…
- Gì con ?
- Ông già Noel lấy lá thư của con đi rồi mà không để lại gì hết, con kiếm khắp nhà rồi mà không thấy quà.
- Con xin cái gì ? Có thể điều con xin ổng thấy khó kiếm quá nên ổng hẹn lại sang năm chăng? Ổng có để thư trả lời lại không?
- Không để lại gì hết. Con không tin là ổng làm không được. Con gửi thư cho ổng mỗi ngày đều cầu xin một thứ như nhau. Ổng có làm việc ban ngày không hở bố.
- Cái này bố không biết. Hình như chỉ ban đêm, bố nghĩ vậy.
- Hôm nay mà không có vậy là con phải chờ thêm 365 ngày nữa sao bố.
- Ơ …ơ … Bố cũng không biết nữa. Có lẽ vậy … Mà hình như có ai đang bấm chuông kìa. Chắc lại là ông già hàng xóm hay chạy qua mượn bố đồ nghề sửa chữa. Bố đang bận tay, con lại mở cửa xem thử, nhớ Merry Christmas ông ta.
- Có khi nào là ông già Noel không bố? Để con lại mở cửa...
...
- Bố ơi bố! Bố ra đây mà xem… Con đã nói mà, ông già Noel không bao giờ quên ai hết. Ông già Noel tặng cho con món quà con yêu cầu. Cảm ơn ông già Noel… Bố ơi bố …ra mà coi món quà Giáng Sinh ông già Noel tặng con nè bố… bố ơi bố ơi … Mẹ vô đi … Mẹ đưa cái xách tay con phụ mẹ mang vào. Bố ơi bố ơi …

Lưu Thy
Noel 2011.

Ý kiến bạn đọc
12/11/201515:03:11
Khách
Tôi thích đọc chuyện, nhưng không phải chuyện nào cũng đoc. Nhiều chuyện chỉ đọc lướt qua rồi bỏ. Chuyện cũa lưu Thi tôi đọc không sót một chữ.
Bút pháp nhẹ nhàng, câu chuyện trình bày hấp dẫn, tình tiếc thâm thuý, ý nghĩa.
Hay. Hảy viết tiếp cho mọi người đoc
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,617,312
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến