Hôm nay,  

Cội Rễ: Đầu Năm Chào Cờ Mỹ

04/01/201200:00:00(Xem: 104788)

Cội Rễ: Đầu Năm Chào Cờ Mỹ

Tác giả: Lương Nguyên Thảo

Bài số 3446-12-28916vb4010412

Tác giả từng hành nghề 'Bác sĩ Răng Hàm Mặt' tại Việt Nam trước khi định cư tại Hoa Kỳ hơn 10 năm trước. Cô đã nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2011 với bài viết “Tiếng Đàn Mandolin.” Bài viết năm mới 2012 của cô là chuyện cùng con trai dự chào cờ đầu năm tại Mỹ.

***

Sáng nay Brian đi hát quốc ca mừng năm mới..."The Star-Spangled Banner"---Sực nhớ đã hơn 10 năm "The Mandolin" đã không phải hát bài quốc ca "hãi hùng" ..."Cờ in máu..."

Những đứa trẻ tóc vàng, đen, mắt xanh, mắt đen... đứng nghiêm, tay đặt lên ngực trái, nhìn Quốc kỳ Hoa Kỳ---chỉ có lá Quốc kỳ mà thôi, không có hình ảnh lãnh tụ chính khách, không có ảnh George Washington, Abraham Lincoln, không có hình Obama gì ráo...

..."Mảnh đất của chúng ta là sự tự do và lòng dũng cảm

Những tia nắng bình minh ló dạng ...

Không có ai là nô lệ

Chỉ có những con người đươc sống trong tự do..."

Lời bài hát quốc ca đầy hào hùng, nhân bản. Nhìn bọn trẻ con mặc áo đỏ "dress red T-shirt to show up our spirit"...

Màu đỏ tượng trưng cho tinh thần dũng mãnh cuả những công dân tí hon, không phải là sự hể hả vì "máu chảy thành sông" của những cuộc cách mạng long trời lở đất...

“The Mandolin' thoáng rùng mình khi nhớ đến "cờ in máu ..." mà mình đã từng chào suốt những năm tháng mài đũng quần trên ghế nhà trường thời sống trong nước...

"The Mandolin" cũng đặt tay lên góc ngực trái, nơi trái tim mình...v à hoà tiếng ca, bài quốc ca mang đầy giá trị nhân văn cuả xứ xở tự do...

- Where were you born, Mommy?---Brian hỏi Mẹ

- Vietnam.

- Where were I born?

- In San Gabriel hospital, Los Angeles County.

- That means I am American.

- Yes

- Well, you are not my Mom... you're Vietnamese, and I 'm American.

Cu cậu òa khóc

- Oh, ...no....of course... I 'm your Mom, I love you. Let me see... that means a half you're Vietnamese , and a half you're American.

- That means you can only kiss my Vietnamese half.

Anh chàng kết luận.

- Well, I kiss whole your body. "The Mandolin" nhấc bổng anh chàng lên cao và ...give him a thousands of kisses.

Lương Nguyên Thảo

Ý kiến bạn đọc
07/06/201218:11:06
Khách
Hình như đứa nhỏ được gọi là "half" khi nào cha hoặc mẹ là người ngoại quốc (50%), con trai cô Nguyên Thảo chỉ có tên Mỹ mà , hay là vì cháu không nói tiếng Việt và có được quốc tịch Mỹ nên cô cho là con mình là con "lai" (chử half có nghỉa là lai )?
31/01/201205:13:32
Khách
Cảm ơn Vietbao đã đăng tải.Bài viết này đã đươc̣ Vietbao biên tập, cắt bớt...

Bản gốc bài viết này đã đăng trên trang blog "The Mandolin', blog cá nhân cuả Nguyên Thảo- Nguyên Thảo dạo này bận bịu quá, nên viết bài cũng ..kém hay đi. Cám ơn lời góp ý của bạn đọc.


http://vn.360plus.yahoo.com/nguyenthaoluong94/article?mid=127




10/01/201202:24:33
Khách

Không hay !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,997,678
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến