Hôm nay,  

Tờ báo Xuân

17/01/201200:00:00(Xem: 126287)

Tờ báo Xuân

Tác giả: Nguyễn Mạnh Cường

Bài số 3458-12-28928vb2011612

Tác giả sinh năm 1959 tại Sài Gòn, đã viết một số bài trên báo chí Saigon trước 1975. Định cư tại Canada vào năm 1984 và sang Mỹ vào năm 1994, hiện làm việc trong lãnh vực điện toán và khoa học lý thuyết. Bài viết mới của ông kể về một bạn học cũ, hơn 30 năm sau mới biết tin bạn đã trở thành tử sĩ VNCH trong những ngày giờ cuối tại cửa biển Đà Nẵng.

***

Năm nay tiết trời lạnh hơn mọi năm. Vào sở làm việc, ai cũng mang khăn choàng, nón len. Buổi sáng, chở con đi học, không khí lạnh làm Phong tỉnh ngủ và thức dậy sớm hơn.

Đang làm việc, chàng nhận đươc email liên quan tới một vấn đề quan trọng của system X, Phong rảo bước tới cubicle của Tâm vì gọi Tâm không trả lời.

Chàng vừa tới nơi thì Tâm cũng vừa vào đến. Tâm cười vui vẻ và nói:

- Chào anh Phong, em có món quà này tặng anh nhân dịp Tết.

Phong ngạc nhiên trả lời :

- Ủa, Tết sắp đến rồi à... Bận rộn quá,anh quên cả ngày tháng...

Tâm cười cười và đưa cho chàng một tờ báo Xuân với hỉnh bìa con Mèo và trang trí thật đẹp. Tâm nói:

- Em và ông xã mới đi Cali về có mua mấy tờ báo Xuân. Tặng anh một tờ đọc cho vui ngày Tết. Báo Xuân Ca li in đẹp ghê anh nhỉ.

Phong cám ơn và bàn công việc với Tâm. Phong và Tâm làm cùng chung một nhóm của một công ty dầu hoả lớn ở bang Houston, Texas. Rời Việt Nam đã lâu, Phong chỉ còn biết đến Tết qua những hội hè tổ chức tại địa phương chàng ở. Cũng may là những hội đoàn người VN ở đây tổ chức Hội chợ Tết mỗi năm nên không khí Tết vẫn còn được nhắc nhớ đến ở trong những gia đình ngưới Việt.

Mãi đến cuối tuần, Phong mới có thì giờ đọc tờ báo Xuân. Với hình bìa màu vàng đỏ rực và bức hình hoa mai nở thật đẹp đã làm Phong có hứng thú đọc những trang kế tiếp..... Chàng xem tới trang thơ và chợt giật mình khi đọc thấy một bài thơ ký tên với một bút hiệu dài và quen thuộc TSTTQMV và đề tặng Bích Vân. Phong lẩm bẩm: "Không lẻ nào.........là Mẫn"

Buổi sáng lái xe đi làm, bài thơ, bút hiệu và cả nguời được tặng thật là quen thuộc làm Phong suy nghĩ miên man. Nó nhắc tới một người bạn tài hoa và chí thân của chàng. Mẫn cũng bằng tuổi Phong, cao, học giỏi, chơi đàn guitar và viết văn rất hay. Chàng và Mẫn cùng làm trong ban đại diện học sinh ờ trường trung hoc Y trước năm 75. Mẫn phụ trách về báo chi. Chàng còn nhớ Mẫn rất nổi tiếng về những bài thơ tình lãng mạn và ký tên dưới nhiều bút hiệu trong đó chàng hay dùng bút hiệu TSTSQMV.

Mẫn rất lý tuởng và tốt, rất mau mắn trong công việc chung và công việc thiện nguyện. Chàng cũng hay giúp đỡ những người yếu đuối hay bị ức hiếp. Vào năm đệ Tam, có một ngày khi đi bộ về nhà ngang qua một khu phố nhỏ thì Phong bị một nhóm du đãng chận lại và đòi lấy ví của chàng. Phong đang phân trần thì bị tên đầu sỏ xô té ngã văng cả cặp kính dầy cộm và sách vở trên lề đường. Trong lúc chàng đang lồm cồm bò dậy thì môt bàn tay rắn chắc kéo chàng đứng lên và đưa cho chàng cặp mắt kính. Chàng thấy Mẫn đứng bên cạnh và nói với tên anh chị:

- Mấy anh để cho bạn tôi đi về được không?

Tên này không chịu và còn tính đánh Mẫn nhưng chỉ bằng vài thế võ Mẫn đã cho hắn đo ván. Hắn và đồng bọn sợ quá bỏ chạy... Mẫn quay lại hỏi thăm Phúc và đưa chàng về tận nhà. Từ đó Mẫn và Phong càng trở nên thân hơn.

Năm thi Tú Tài II (lớp 12), chàng và Mẫn đã tốn rất nhiều thì giờ để chuẩn bị cho tờ báo Xuân của trường. Cuối cùng thì tờ báo cũng được ra mắt và được chào đón nồng nhiệt bởi học sinh trong trường và cả trường bạn khi đi bán báo Xuân.

Vài hôm sau, Mẫn mời mọi người đi uống cà phê. Sau khi cám ơn mọi người đã giúp hoàn thành tờ báo và trò chuyện vui vẻ, Mẫn loan báo một tin làm mọi người giựt mình:

- Mình sẽ lên đường nhập ngũ vào tháng này sau khi có kết quả Tú Tài II. Chúc mọi người ở lại học hành giỏi.

Mọi người và Vân là bạn gái của Mẫn rất là ngạc nhiên trước quyết định của Mẫn. Phong thấy Vân rơm rớm nước mắt.... Năm đó là 1970, có lần Phong cố gặng hỏi Mẫn về quyết định nhập ngũ của Mẫn, Mẫn chỉ cười và nói:

- Ai cũng lo đi du hoc như cậu, thì lấy ai bảo vệ đất nước. Anh Khang của mình hiện đang du học ở Mỹ rồi.

Thế rồi Phong lên đường đi du học tự túc và chàng ở lại Mỹ cho tới nay. Lần cuối gặp nhau Mẫn tặng chàng tờ báo Xuân và chúc chàng may mắn khi biết Phong sẽ đi du học tự túc ở Mỹ vào tháng 8. Phong không biết nói gì hơn chỉ chúc lại Mẫn và hỏi:

- Vân nghĩ sao khi Mẫn nhập ngũ?

Mẫn cười và nói :

- Lúc đầu Vân buồn dữ lắm, nhưng bây giờ thì đỡ hiều rồi.

Thế rồi từ đó Phong không gặp lại Mẩn cho tới nay đã hơn 30 năm. Chàng có nhờ gia đình tìm kiếm nhưng không ai biết Mẩn ở đâu sau 75.

Vài hôm sau, vào sở chàng mời Tâm đi ăn trưa và nói chuyện với Tâm về người bạn cũ của mình. Tâm sốt sắng nói:

-Dễ lắm anh ơi, để em cho anh số phone của tờ báo để anh liên lạc và xin số phone hay email của nhà thơ TSTTQMV.

Sau nhiều cú phone va liên lạc với tòa báo, Mẫn đã có được địa chỉ email của nhà thơ TSTTQMV. Chàng vội viết email cho tác giả và không quên cho địa chỉ email và số phone để dễ liên lạc.

Khoảng môt tuần sau chàng nhận được một cú phone lạ từ California của một thiếu nữ. Nàng tự giới thiệu là Nhung, em gái út của Mẫn qua Mỹ theo bảo lảnh của người anh Cả. Nhung cho chàng biết là Mẫn đã tự sát khi bị thương trong một trận giao tranh với Bắc Quân ở bãi biển Đà Nằng vào năm 1975. Chàng và tiểu đội của mình có nhiệm vụ bảo vệ cho các đơn vị bạn rút quân. Chẳng may Mẫn bị bắn sẻ và bị thương nặng. Chàng đã tự kết liễu đời mình bằng lựu đạn để khỏi phải lọt vào tay Bắc quân. Để tưởng nhớ anh Nhung lấy bút hiệu chàng cho một số bài thơ mà nàng sáng tác. Riêng bài thơ mà nàng viết trên báo Xuân, có một vài khúc viết bởi Mẫn và đã đăng trong tờ báo Xuân của trường năm nào.

Phong nghe qua lặng cả người. Chàng yên lặng ngậm ngùi nhớ tới người bạn anh hùng khí phách của mình ngày nào. Chàng vẫn nghe đâu đây giọng cười sang sảng, cái bắt tay mạnh mẽ và nồng ấm của Mẫn mỗi khi gặp nhau. Chàng chào em gái Mẫn và hẹn sẽ sang thăm gia đình Mẫn khi có dịp.

Trên đường về Phong thầm cầu nguyện cho Mẫn được siêu thoát va nói thầm nói với mình: “Sinh vi tướng, tử vi thần mong Mẫn và các vị anh hùng dân tộc hộ trì cho dân tộc Việt.”

Thêm một năm nữa đã qqua. Bây giờ, đang là những ngày cuối Năm Mẹo. Lại đến mùa báo xuân, và thêm một lần Phong nhớ người bạn mạnh mẽ từng cùng chàng làm tờ báo xuân học tro năm xưa. 

Nguyễn Mạnh Cường

Ý kiến bạn đọc
13/04/201218:08:45
Khách
Đã lâu không thấy anh NMC viết gì thêm sau câu chuyện cảm động này. Mong đôc thêm chuyên mới của anh. Bích Lan
17/01/201217:36:27
Khách
Đả không biết bao nhiêu lần 36 năm đả qua tôi đêu không ngăn được nước mắt khi đọc những bài viết về những người CHIẾN SỈ từ phía NAM đả từ bỏ cuộc đời trai trẻ trong cuộc chiến .Cái chết của họ không vô ích thật hào hùng.Mùa Xuân đang về gió heo may lành lạnh .Sau TẾT DÀN ĐÔNG CA của ĐẢNG CỘNG SẢN VN ANH HÙNG bắt đầu khua chiến gióng trống về cái mà họ thường LẦM TƯỞNG là ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN những anh chàng nhạc sỉ đả lâu im hơi lặng tiếng nay tha hồ ầm ỉ đến nực cười .Những tên CHÓP BU thì SAY MEN CHIẾN THĂNG trong những buổi tiệc linh đình bên cạnh những mỷ nử và của cải vơ vét từ những sắc thuế vô lí bổ lên đầu dân.
Cái xác thúi của Hồ Chí Minh nằm trong quãng trường Ba Đình hôi rình hồn phách không siêu thoát lởn vởn đâu đó .Hôm nay Xuân về những người dân oan đang tụ tập ở 210 Vỏ Thị Sáu Văn Phòng Thanh Tra Trung Ương Phia Nam đòi đất đòi nhà Trong cái gioa Xuân lạnh lẽo họ đả không hề thấy MÙA XUÂN trong suốt 36 năm qua trong ngục tù CS
17/01/201216:54:08
Khách
Đọc rất cảm động
20/01/201217:59:56
Khách
Xin cám ơn Hồng Hoa, chú Trần quốc Bàn, anh Lê Nam đã viết thơ, comment trên câu chuyện này. Tôi rất khâm phục những người chiến sĩ VNCH đã hy sinh và bảo vệ độc lập, tự do và toàn vẹn lãnh thổ cho miền Nam trước 75. Cầu mong mọi sự sẽ tốt lành hơn cho đất nước trong năm mới. NMC
17/01/201223:26:48
Khách
To bao xuan goi nho ,
Den ky niêm ngay nao
Phong va Man cung hoc
Cung vui dua ngheu ngao

Thoi gian troi nhanh qua
Nguoi ban tho ngay nao
Da den xong no nuoc
Toi ngam ngui lao dao

Ban oi co biet khong
Long toi van tham mong
Co mot ngay gap lai
Cuoc hoi ngo tuong phung phung

Thoi nhe , Ban da xong
Bon phan voi nui song
Nguyen cau Anh Linh Ban
Yen nghi chon vinh hang

Hong Hoa
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,167,131
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến