Hôm nay,  

Bóng Quê Hương

22/02/201200:00:00(Xem: 102218)

Bóng Quê Hương

Tác giả: Lê Khánh Long

Bài số 3491-12-289541vb4022212

Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Lê Khánh Long được chuyển tới Việt Báo bằng emai. Mong ông sẽ tiếp túc viết thêm và bổ túc phần sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

***

Anh chủ nhà, nơi gia đình tôi thuê ở, quả là người có tay trồng cây. Căn nhà của vợ chồng anh không có nhiều khoảng trống xung quanh như ở nhiều gia đình khác tôi thấy. Thế mà anh cũng đã gầy dựng được một vườn rau và hơn thế nữa. Anh lấy gạch xếp thành ba ô, mỗi ô chỉ khoảng 8 tấc vuông rồi lót xuống một tấm nhựa, ra Home Depot mua đất về đổ vào. Anh trồng vài ba loại rau thơm như dấp cá, hẹ, húng cây và rau chua - một thứ rau mà người miền Nam hay ăn kèm khi ăn bánh xèo. Còn phía dưới gốc cây lê trồng kế bên, chen lẫn với những viên đá còn dư ra khi anh làm một cái hồ con con có thác nước nhỏ xíu phía góc vườn là những cây rau má với những chiếc lá to và dầy hơn loại rau má ở Việt Nam, mọc lan ra khắp nơi. Anh nói:

- Mùa hè kê ghế ra đây ngồi uống cà phê cũng được lắm đó anh.

Tôi gật đầu đồng ý. Ở cái xứ mà cuộc sống chỉ là cắm đầu làm việc để thỏa mãn những nhu cầu vật chất, là trả bills đủ các thứ tiền, là shopping, là ôm tay lái chiếc xe nhiều giờ trên freeway mỗi ngày, thì có thời gian uống cà phê và lắng nghe tiếng nước róc rách để quên đi mọi lo toan trong cuộc sống nhiều phiền muộn thì đâu phải chỉ là “cũng được”. Phải nói là hiếm hoi và quý giá. Cái hồ con con phía góc vườn tĩnh lặng đó không chỉ là nơi mà anh chủ nhà và tôi tìm thấy giá trị của sự thư thái tâm hồn mà còn có một con chim sẻ nâu cũng tìm đến. Tôi đã tình cờ bắt gặp được hình ảnh chú sẻ nâu từ cành lá cây phong gần đó bau đáp xuống những viên đá trên bờ hồ, chúc mỏ uống nước rồi bay lên đậu trên bờ rào, rồi lại bay xuống và... nhảy xuống hồ nhúng đầu, nhúng toàn thân xuống nước liên tiếp rồi lắc thân dũ nước rồi rỉa lông thật lâu. Tôi nghĩ về cuộc sống mình và tức cảnh viết bài thơ:

Hồ nước nhỏ

Góc vườn mùa hạ,

Con chim sẻ nâu về

Tắm

Rũ bụi

Trần gian.

Ta

Chuyến xe đời

Còn cuối trời

Xa thẳm.

Bụi trần gian

Trĩu nặng vai mang

Cũng mơ chiều về

Thân rũ bụi.

Muốn quá đi các bạn ạ! Ở vào cái tuổi của nửa đời còn lại - biết có đủ thời gian như nửa trước không?

Từ ngày có vườn rau do anh chủ nhà để lại, tôi thường mong được rũ bụi trần gian, tìm chút thư thái với gia đình và bè bạn; để khoan khoái ngồi ăn các món ăn đạm bạc của quê hương, trong đó có các thứ rau thơm mà anh chủ nhà trồng được và các thứ rau khác mà mỗi loại lại nhắc nhớ ta đến một món ăn như rau tía tô nhắc tôi nhớ đến canh cà bát; rau kinh giới thì phải ăn với bún mọc hay húng lủi thì phải là mì quãng mới dậy hết cái ngon.... Phía bên kia hông nhà, bên cạnh cái máy điều hòa không khí, anh lấy mấy cái thùng nhựa, đổ đất vào, đổ nước ngập úng đến gần miệng thùng rồi trồng rau cần tàu còn có tên là cần nước. Ăn cơm mà chỉ cần bước ra sau nhà, hái các thứ rau: cần nước, hẹ, húng cây, rau má, rau chua, tất cả cuộn lại với nhau rồi chấm nước cá kho thì tuyệt vời lắm, gợi nhớ biết bao.

Phía đầu con đường nhỏ nơi tôi sống cũng có một gia đình Việt Nam. Anh chị ở nhà này khi thời tiết bắt đầu vào xuân thì ra cuốc miếng đất bé bé cạnh hàng rào lên thành những luống rồi trồng bí, trồng dưa. Một buổi sáng, lái xe ra đầu ngõ chợt thấy những hoa bí vàng và những quả bí non nằm rải rác trên luống đất ngay bên vệ đường, lòng nhớ quê nhà kỳ lạ. Nơi đây thì không thấy chứ nơi đó quê tôi còn có những chú ong bay đi tìm hoa hút mật và những cánh bướm chập chờn trong nắng. Tôi nhớ con dốc đất đỏ ở Blao; nhớ căn phòng trọ nhìn ra cái hàng rào kẽm gai có những dây mướp, dây khổ qua lủng lẳng trái gần chợ Búng, Lái Thiêu; nhớ An Phú, nhớ Long Xuyên... những nơi tôi từng sống nhưng chưa từng nhìn những mảnh vườn trồng đầy những rau cải, cây ớt chỉ thiên hay cây chanh, cây cà... nơi ấy.

Anh rể tôi cũng cố tạo một khoảnh vườn nhỏ để trồng cải. Sau khi gieo hạt vài ngày, những cây cải con bắt đầu lú nhú trong đất đen, chị tôi ngày ngày đi làm về ra ngồi ngắm rồi nhổ cỏ để cải có chỗ mà lớn rồi chẳng mấy hôm đã chen nhau ken đầy trong đám đất. Anh chị gọi mấy đứa em sang nhà rồi hè nhau nhổ cải, mỗi nhà mang về một rổ to, tha hồ mà ăn với cá kho, với mắm. Anh chị tôi thì thích trồng húng lủi với tía tô. Anh còn làm sẵn mấy khung kẽm và trồng mấy gốc cà chua. Sợ mưa đêm, sợ sương đá làm chết cây, anh dựng khung bao quanh rồi quây lưới bảo vệ cho cây. Anh đã mang linh hồn những cánh vườn Đà Lạt quê anh sang tận vùng tha hương Colorado tuyết giá mỗi năm kéo dài hàng sáu tháng.

Tôi hạnh phúc có được người bạn đời khi còn con gái không hề động chạm đến nồi niêu xoong chảo, nhưng khi về sống với nhau, cái thiên chức nấu nướng của phụ nữ bừng sống và khi sang đến bên Mỹ thì phát tiết hết tài năng khiến gia đình luôn có bữa cơm hay món mì, món bún Việt ngon lành. Mỗi lần mời bạn bè đến ăn cũng nhận được lời khen. Những món ăn dùng rất nhiều loại rau: rau muống, bắp cải, rau chuối và nhiều thứ rau thơm khác. Những khoảnh vườn nho nhỏ trong từng gia đình tự cung cấp được vài thứ rau khiến lòng thương nhớ quê nhà luôn ấm áp. Tôi gọi những cây rau trồng quanh nhà đó là “Bóng Quê Hương.”

Lê Khánh Long

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,093,191
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh. Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của
Nhạc sĩ Cung Tiến