Hôm nay,  

Chiếc Xe Lăn Của Mẹ

11/05/201200:00:00(Xem: 209263)
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng bút hiệu sau cùng là Giang Thiên Tường. Thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân ở Sacramento, California. Mùa Mothers Day 2011, ông có bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới cho Mothers Day năm nay của ông.

Không khí trong garage bắt đầu ngột ngạt, phần vì về trưa, khí hậu nóng hơn, phần mọi người đã làm việc khá vất vả. Anh tôi và tôi đều phải cởi áo ngoài và thay không biết mấy cái áo thun còn chị dâu tôi cẩn thận mang khẩu trang và găng tay. Garage của đa số gia đình không phải chỉ là chỗ đậu xe, mà còn là chỗ chứa của bao nhiêu thứ đồ vật vô dụng, lẩm cẩm, bỏ thì thương mà vương thì tội, nào là nồi son cũ, nào là TV, máy móc lỗi thời, sách, báo. Nên đây cũng là chỗ bụi bặm, khó chịu nhất trong nhà.

Cách đây vài ngày, chúng tôi nhận được thông báo của County nơi chúng tôi cư ngụ là sẽ có một ngày mà County giúp các gia đình thâu nhặt đồ phế thải miễn phí. thường thì mỗi năm có được chừng hai lần như vậy, nhưng năm nay vì ngân sách County thiếu hụt nên chỉ có một lần duy nhất và có thể là lần cuối cùng. Do đó, chị dâu tôi đã không bỏ lỡ thời cơ, thúc giục cả nhà lo dọn dẹp garage cho sạch, gọn hơn một chút, điều mà chị mong ước từ lâu.

Công việc của chúng tôi thoạt đầu có vẻ đơn giản, chỉ phải dọn và đem bỏ đi đồ cũ, nhưng càng làm sâu vào việc, càng thấy lâu lắc và cực nhọc. Vấn đề là muốn bỏ thì phải bỏ công và thì giờ tìm hiểu xem bỏ cái gì, giữ lại cái gì. Đặc biệt là những thùng chứa giấy tờ của anh tôi thì thật là một kho chứa vĩ đại. Anh tôi là người bảo thủ, không hề lưu trữ tài liệu qua máy computer. Anh có thói quen giữ lại hầu hết những giấy tờ, kể cả quảng cáo, tờ bill Smud hay AT&T của nhiều năm liên tục. Do đó mọi người phải đợi cho anh khui từng thùng, đọc tỉ mỉ từng tờ giấy xem cái nào cần giữ lại, cái nào phải hy sinh. Có lúc chờ đợi mất kiên nhẫn, chị dâu tôi lén đem đi bỏ một thùng giấy mà sau này mới biết đó là thùng chứa đầy kỷ niệm của gia đình.

Cuối cùng, đến xế chiều thì mọi việc dọn dẹp cũng xong, có được một garage sạch, gọn, tươm tất. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa bước vào phòng trong để tắm rửa nghỉ ngơi thì nghe tiếng chị dâu tôi nói vói theo, giọng nhẹ nhàng và có vẻ do dự, ái ngại:

- Này Bình, chiếc xe lăn này chị định cũng phải bỏ đi nha em!

Tôi giật mình quay mặt lại hướng về garage thì bàng hoàng thoáng thấy chiếc xe lăn cũ mèm, đã bỏ phế tại đây từ hồi nào. Tôi trở lại garage, nhìn kỹ xe lăn đã cũ đến nỗi các bánh xe dẹo, không di chuyển được nữa, bụi bặm và dán nhện bám chằng chịt. Lòng tôi cũng từ từ bước về quá khứ xa xôi.

Xa lắm rồi, chừng hơn hai mươi năm. Đó là lúc tôi và ba mẹ tôi chân ướt, chân ráo bước xuống phi trường San Francisco để làm cuộc đời mới ở Hoa Kỳ. Tôi và ba mẹ được người chị tôi vượt biên trước đến Mỹ bảo lãnh theo diện ODP. Mẹ tôi cũng được phép đến Mỹ vì lý do nhân đạo. Bà đã bị té lúc ở Việt Nam, gãy cỗ xương đùi, không trị liệu bằng phẫu thuật do lớn tuổi và đau tim nên đành trở thành người tàn phế.


Lúc vừa bước xuống máy bay ở phi trường San Francisco, chúng tôi được tiếp đón rất chu đáo. Một nhân viên phi trường đem đến cho chúng tôi một chiếc xe lăn mới mà sau này tôi được biết do một hội từ thiện ở Hoa Kỳ có nhã ý tặng và mẹ tôi dùng chiếc xe lăn này cho tới lúc qua đời. Nó là hiện thân rất sống động cho những kỷ niệm trong thời gian tôi săn sóc mẹ. Hình ảnh thân thuộc nhất vì ngày nào cũng xảy ra nhiều lần, chập chờn hiện về trong ký ức: mẹ từ trên giường, gọi tôi tới đỡ xuống xe lăn, mẹ đứng chống chân trái còn mạnh, hai tay choàng lên cổ tôi, tôi nâng chân phải bị gãy của bà và từ từ đặt mẹ ngồi trọn vào xe lăn. Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh vào phòng tắm, xong trở ra đi dạo khắp cả phòng, khi thì ghé vào nhà bếp để mẹ chỉ cho các thức ăn mà bà muốn dành cho tôi, khi dừng lại để bà nhìn lên cao, vói tay rờ rẫm các dây trầu bà được trồng từ các chậu nhỏ treo trên trần. Sau cùng, giây phút vui sướng nhất của mẹ tôi là lúc được tôi đẩy xe lăn đưa bà ra vườn sau nhà, để ngắm và cắt tỉa các hoa hồng rực rỡ nhiều màu của mùa hè.

Kỷ niệm xe lăn không dừng lại những cảnh êm đềm trong nhà mà còn đến từ những lúc khó khăn, đầy lo âu hơn. Đó là những lúc mẹ bị lên cơn đau tim nặng, tôi phải đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, đôi khi tôi dùng xe lăn nhà, đôi khi được tiếp đón ân cần bằng các xe lăn ở bệnh viện. Những cơn bệnh tim của mẹ tôi vào cuối đời thường xuyên đến nỗi tôi đã quen thuộc với hầu hết các bệnh viện vùng tôi ở như UC Davis, Mercy San Juan, Sutter General. Nơi nào cũng gây cho tôi một ấn tượng rất khích lệ và an ủi, khi xe lăn vừa tới, lập tức bao nhiêu y tá dồn ra, ân cần đưa vào phòng chăm sóc, tôi được giải thích tỉ mỉ từng chi tiết của bệnh trạng và cách chữa trị do các bác sĩ chuyên môn đầy tình nhân loại.

- Chiếc xe lăn này quá cũ và choáng chỗ quá Bình ơi.

Tôi giật mình trở về với thực tại. Sau lời nhắc nhở của chị dâu, tôi dùng hết hai tay cố xếp xe lăn lại, nhưng vô hiệu: xe thật sự đã quá cũ, không xếp lại nữa được. "Mà xếp lại làm gì, biết gởi cho ai, ai nhận đồ báo này?" Tôi tự nhủ.

- Thôi để em đi bỏ nó vậy. Tôi trả lời, giọng bồi hồi, thất vọng.

Rồi để tránh chị thấy hai dòng lệ trên mặt, tôi vội kéo chiếc xe lăn cũ kỹ, rề rề vì bánh xe đã hư, về phía chỗ để đồ phế thải do County dành cho ở lề đường.

Xe lăn đi chầm chậm theo nhịp đau của lòng tôi. Tôi tưởng chừng như đang đưa mẹ tôi đi đâu, một nơi mơ hồ, mông lung nào đó ở thế gian này, kèm theo những hình bóng, những lời an ủi của các vị ân nhân đầy lòng nhân đạo đã giúp đỡ tôi trong các giai đoạn khó khăn của cuộc đời.

Đặt chiếc xe lăn đúng chỗ bỏ đồ phế thải, tôi lật đật về nhà, thay đồ, lái xe đi, không biết sẽ đi đâu, nhưng phải đi để tránh thấy cảnh chiếc xe lăn -kỷ niệm sâu xa nhất trong đời về mẹ, bị xe County chất lên, mang đi.

Xe tôi lái đi chưa đầy một block thì một động lực nào thúc đẩy tôi đánh xe chữ U, quay vòng lại. Tôi quay lại để nhìn chiếc xe lăn lần cuối. Tôi vẫy nhẹ tay để tiễn đưa linh hồn mẹ tôi theo chiếc xe lăn và thầm cám ơn những sự giúp đỡ lớn lao của nước Mỹ đã dành cho Mẹ tôi cũng như cho chúng tôi.

Giang Thiên Tường

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,274,256
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến