Hôm nay,  

Tưởng Niệm Nhà Báo Sơn Điền Nguyễn viết Khánh

16/08/201200:00:00(Xem: 35612)

son-dien--large-contentHình bên phải, họp mặt Việt Báo Viết Về Nước Mỹ 2011, nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh, 91 tuổi, vị niên trưởng của Việt Báo, chánh chủ khảo đầu tiên của Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ, tươi tắn chào quan khách, sau khi trao giải Việt Bút cho tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân.
Một năm sau, ông từ trần tại San Jose vào lúc 8:15AM, sáng Chủ Nhật 12 tháng Tám, 2012, đúng vào ngày họp mặt kỷ niệm 20 năm Việt Báo và 12 năm Viết Về Nước Mỹ được tổ chức tại Little Saigon. Gần 400 quan khách Việt Mỹ trong cuộc họp mặt đã trang trọng đứng lên tưởng niệm nhà báo lão thành Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh. Hình tiếp theo, anh chị em Việt Báo, từ trái: Phạm Quyến, Hoà Bình Lê, Kiều Chinh, Trần Dạ Từ, Nhã Ca, Nguyễn Xuân Nghĩa và Phan Tấn Hải, khi cùng nhau công bố tưởng niệm vị niên trưởng. Nguyên văn thông báo do Trần Dạ Từ đọc, như sau:
“Toàn thể anh chị em chúng tôi xin được dành giây phút trân trọng này để kính báo tới quí vị lời chào và nhắn gửi đặc biệt từ người anh lớn của Việt Báo, đồng thời cũng là vị niên trưởng và người thầy của làng báo Việt Nam, là nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh.
Sinh ngày 2 tháng 10 năm 1921, làm báo từ năm 1948, Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh là nhà báo chuyên nghiệp đã sống liên tục với nghề báo suốt 74 năm. Từng du học và tham quan về truyền thông tại Nhật Bản và Hoa Kỳ, thời Việt Nam Cộng Hoà, ông là Tổng Thư Ký Việt Nam Thông Tấn Xã, đồng thời là giáo sư dạy về báo chí tại các Đại Học Vạn Hạnh và Đại Học Đà Lạt, người thầy của nghề báo Việt Nam.


Sau hơn 12 năm tù cộng sản, từ 1992, Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh là vị chủ biên sáng lập Việt Báo, và là chánh chủ khảo đầu tiên của giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. 20 năm Việt Báo, 12 năm Viết Về Nước Mỹ luôn có sự hiện diện của ông. Hai ngày trước đây, biết không thể về dự họp mặt, khi điện đàm từ San Jose, ông yêu cầu chúng tôi chuyển tới buổi họp mặt hôm nay lời ông kính chào quí vị quan khách, thăm hỏi các tác giả Việt Báo Viết Về Nước Mỹ và chúc tất cả một buổi chiều thật vui.
Đúng 12 tiếng đồng hồ trước đây, vào lúc 8 giờ 15 phút sáng nay, Chủ Nhật, 12 tháng Tám năm 2012, nhằm ngày 25 tháng Sáu năm Nhâm Thìn, Nhà báo Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh từ trần tại tư gia ở San Jose, hưởng thọ 92 tuổi.
Với 92 năm sống và 74 năm cầm bút, Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh là tấm gương tiêu biểu phẩm giá của người làm báo, tỉnh thức và chân thực. Khi thanh thản ra đi, ông gửi lại cho tương lai niềm tin vào con người và lý tưởng tự do, dân chủ. 
Báo chí Việt Nam và thời đại chúng ta hãnh diện có Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh. Kính xin quí vị dành một phút trân trọng tưởng niệm nhà báo lão thành của chúng ta."

Ý kiến bạn đọc
17/08/201206:21:29
Khách
Vô cùng thương tiếc một cây đại thụ của ngành Báo Chí Việt Nam.

Nguyện xin linh hồn cụ được đời đời yên nghỉ.

Thành kính phân ưu cùng bửu quyến và đại gia đình Việt Báo.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,311,721
Trước khi viết bài này, tôi có nói với chị Cả của tôi: - Chị à, tui định ca cẩm về cái chuyện đi học nail, đi thi nail rồi đi làm nail để phải "chịu đời" với ba cái chuyện bực mình, nhưng sợ bị "nhàm hàng"
Người Việt Nam mình thường nói "vô phước đáo tụng đình" , có nghĩa là bất đắc dĩ mới đem nhau ra ba tòa quan lớn để phân xử. Bởi vì kiện tụng nhau rất tốn kém, có khi còn tán gia bại sản nữa là khác
Ngoài trời tuyết đang rơi, tuyết thật trắng, như những miếng bông gòn từ trên không rơi xuống, bao phủ mảnh sân nhà tôi, độ dày cả một tấc. Tôi và các bạn tôi đang tụ họp để uống cà phê
Đầu tháng Bẩy, mùa hè, từ miền Bắc, tôi bay về miền Nam California dự ngày hội ngộ của các cựu học sinh trung học Ngô Quyền. Từ phi trường LAX, tôi được hai anh chị bạn đón về vùng
Sức khỏe là một phần tối ư quan trọng trong đời sống con người. Chúng ta ai cũng hiểu biết, nhưng bạn không thể hình dung sức khỏe đã ảnh hưởng trên con người đến mức độ nào!
Trân Nguyên, mi giỏi há con… Mi ỉ làm "bác sĩ" rồi tha hồ đem hết mấy Ôn - Cha - Chú lên mổ xẻ … toang hoang cho thiên hạ hắn tròn xoe con mắt hết trơn… À há. Mi có ngon kỳ ni viết chuyện
Tôi đọc lại bài thơ đó bằng hồi ức, không thể nhớ tên tác giả. Sergey Tkachenko là ai, đứa trẻ Nga nào có đôi mắt xanh như tuyết đứng bên bờ Volga, như một ly rượu vang đầy ắp, như điệu dân ca
Lúc còn sống ở đời, Ba tôi ước mơ một lần được đặt chân đến đất Mỹ. Ước mơ của Ba tôi thực ra có thể thực hiện được nếu như người không ra đi sớm như vậy. Số là lúc tôi hội đủ điều kiện
Mấy chục năm trước, khi mình quen nhau em đâu có nghĩ có ngày mình sẽ trở thành "người xưa" và phải viết thơ thăm nhau. Cứ tưởng sẽ ở gần nhau và cùng nhau chia xẻ ngọt bùi
Em phải cho anh thời gian để suy nghĩ chứ. Em chỉ mới mười bảy tuổi, còn anh mười chín, bây giờ mà có con thì lấy gì mà sống. Hơn nữa anh còn phải hỏi ý kiến của ba mẹ anh. Vậy anh về lại thành phố
Nhạc sĩ Cung Tiến