Hôm nay,  

Niềm Vui Trong Ánh Mắt

16/10/201200:00:00(Xem: 167131)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả tên thật là Phùng An, cư dân Westminster, Nam California, tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 1975, công chức VNCH. Năm 1980: Vượt biên đến Mỹ. Nghề nghiệp ở Mỹ: Electronic Technician. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là "Cơm Chỉ”. Bài mới của ông kể về sinh hoạt văn nghệ giúp vui tại một số Viện Dưỡng Lão tại quận Cam.

Tại quận Cam, miền nam Cali có nhiều viện dưỡng lão nhưng gần gũi trong cộng đồng có bốn viện. Hôm nay tôi hân hạnh nhắc đến 3 trong bốn viện : 1.- “Mission Palms Health Care Center” thuộc thành phố Westminster; 2.- “Garden Grove Convalescent Hospital” và “Garden Park Care Center” thuộc thành phố Garden Grove, tôi đã có dịp đến dự những buổi văn nghệ giúp vui. Riêng viện thứ tư thuộc thành phố Santa Anna tôi chưa có dịp đến.

Tháng Bẩy vừa qua, bắt đầu mùa vu lan báo hiếu, tôi được chị Thái Lệ Tiên, trưởng Ban Văn Nghệ “Phượng Tím Cali” thông báo sẽ có những buổi văn nghệ giúp vui cho quý cụ cao niên trong 3 viện dưỡng lão nói trên vào những ngày chúa nhựt.

Những buổi văn nghệ được tổ chức sáng chúa nhựt từ 9 đến 12 giờ. Tôi đến sớm thăm một vòng viện dưỡng lão, hỏi han quý cụ đang chuẫn bị ăn sáng trước khi vào hội trường xem văn nghệ. Gọi hội trường nhưng thực ra chỉ là một khoảng trống trong phòng ăn được xếp gọn lại hoặc phòng sinh hoạt chung tương đối rộng hơn những phòng khác và có nhiều lối ra, vào. Diện tích sân khấu cũng khiêm nhường, ngoài tấm bảng ghi Ban Văn Nghệ “Phượng Tím Cali” treo trên tường cuối phòng và một đờn keyboard để bên góc trái, khoảng trống còn lại là nơi MC đứng điều khiển chương trình, các ca sỉ đứng ca và các em trong đội múa Việt Cầm múa những vũ điệu dân tộc giúp vui.

Chương trình văn nghệ trình diển tại 3 viện dưỡng lão gồm những bài ca được sáng tác trước năm 1975 và 3 điệu múa khác nhau do vũ sư Vũ Đình Luân hướng dẫn, gồm “Phượng Saigon, Phượng Cali”; “Sàng Gạo Dưới Trăng” và “Welcome To Litlle Saigon”.

Chưa đến giờ trình diễn, tôi đã thấy quý cụ lác đác đến hội trường bằng... xe lăn, những cụ quá yếu cũng ngồi xe lăn có thân nhân hoặc nhân viên trong viện dưỡng lão đẩy, vài cụ còn tương đối khoẽ tự chống gậy chậm chậm đến hội trường.

Quan sát toàn cảnh sân khấu, nếu không có tấm bảng ghi hàng chữ Ban Văn Nghệ “Phượng Tím Cali”, chúng ta có cảm tưởng đây là một buổi thuyết trình những đề tài về y tế hoặc dinh dưỡng. Nhìn từ sân khấu đến cuối hội trường, những hàng xe lăn hoặc những hàng ghế dành cho quý cụ không ngồi xe lăn, những mái tóc hầu hết bạc phơ, sau làn kính lão, đôi mắt quý cụ chăm chăm hướng về sân khấu ngồi im lặng chờ giờ khai mạc, chúng ta mới thấy tinh thần bác ái của các tổ chức thiện nguyện tư nhân dành cho tuổi hạc thật cao quý.

Đúng 9 giờ, ca sĩ Lệ Tiên, con chim đầu đàn của ban văn nghệ, bằng những lời trân trọng chào đón quý cụ, giới thiệu ban Văn Nghệ và ban Vũ, mục đích buổi trình diển hôm nay và trao micro cho cô MC Khuyến Nguyễn phụ trách đều hợp chương trình.

Sau phần nghi thức đơn giản, lần lượt những ca sỉ “cây nhà lá vườn” hầu hết thuộc thế hệ mái tóc đã đổi màu, lên giúp vui bằng những ca khúc ca ngợi người chiến sỉ VNCH, hình ảnh quê hương Việt nam mến yêu hoặc gợi lại những kỷ niệm đẹp trước năm 1975 tại quê nhà.. Các anh, chị ca sĩ biết hoà họp khi trình diễn những bài ca về lính các anh mặc màu áo chiến binh hoặc khi hát những bài ca ngợi quê hương, những kỷ niệm thời nữ sinh, những sinh hoạt đồng quê, các chị cũng mặc áo dài tha thướt, kín đáo hoặc áo “bà ba” mang hình ảnh cô thôn nữ e ắp, dịu dàng chứ không trang phục kiểu tân thời “bốc lửa” như các cô ca sỉ trẻ ngày nay chúng ta thường thấy trình diển trong các đại nhạc hội. Sau mỗi bài ca hoặc điệu múa, cô MC thường hỏi : “Quý bác có vui không?” Và những mái tóc bạc phơ của quý ông và những mái tóc uốn đơn sơ màu muối, tiêu của quý bà gục gặc nhè nhẹ bày tỏ sự thích thú, tán thưởng.

Khoảng giữa chương trình, MC giới thiệu một nam ca sĩ ca bài “Lính Đa Tình”, giọng ca ngọt ngào, trầm ấm diển tả trọn vẹn hình ảnh người chiến sỉ VNCH thật đa tình, tình yêu quê hương, tình thương đồng đội, tôi thấy ông cụ ngồi gần chổ tôi đứng vừa nghe ca vừa nhịp nhịp chân phải trên gác chân xe lăn theo điệu nhạc có vẻ thích thú.

Dứt bài ca, tôi ghé tai hỏi nhỏ “Chắc cụ thích những bài ca về lính?” Cụ trả lời, “Thích lắm. Bài ca vừa hát gợi lại cho bác những kỷ niệm đời quân ngũ. Hồi đó bác cũng đã từng vào sanh, ra tử trên các vùng chiến thuật để bảo vệ quê hương nên có dịp quen biết vài cô thôn nữ.”

Tôi thấy bác nói chuyện vừa vui vẻ, vừa minh mẫn nhưng giọng nói hơi khó nghe, tôi hỏi : “Bác đau cổ hay sao nói chuyện có vẻ khó khăn”? Bác cười hì hì, trả lời: “Tại bác không mang hàm răng giả nên giọng nói hơi khó nghe”. Tôi ngạc nhiên, hỏi? :”Bác không có hàm răng giả sao”? “Có chứ, nhưng bác sợ khi các cô ca sỉ hát hay bác cười làm rớt hư hàm răng gởi các nha sỉ sữa đắt lắm. Ngày nay chánh phủ không cho tiền làm hoặc sữa răng giả, cậu ạ”!


Bác ngưng nói chuyện nhìn lên sân khấu để thưởng thức bài “Saigon Đẹp Lắm” của nhạc sỉ Y Vân MC vừa giới thiệu ca si Lệ Tiên và Hồng Mai hợp ca.

Lợi dụng lúc cụ ngưng nói chuyện để nghe ca bài “Saigon Đẹp Lắm”, tôi quay nhìn quý cụ bà, niềm vui hiện rỏ trong ánh mắt, có lẽ lời ca vui tươi rộn rã, điệu nhạc trẻ trung sống động của bản nhạc đã đưa quý cụ bà hồi tưởng lại nếp sống xa hoa thời son trẻ ở thành phố mệnh danh là “Hòn Ngọc Viễn Đông”. Cuối mỗi chương trình là một vũ điệu thật sống động, mang nhiều nét Á đông do các em trẻ trung, xinh xắn, trang phục đẹp múa thật nhịp nhàng đã cho quý cụ món ăn tinh thần thật bổ ích.

Trong buổi trình diễn tại Mission Palms ngày 22-07-12, một cụ ông ngồi gần sân khấu yêu cầu ban văn nghệ hát bài “Tango Dĩ Vãng” để con gái cụ cũng là một ca sĩ trong ban “Phượng Tím Cali” nhảy Tango cho cụ xem. Nhạc trổi lên điệu Tango,cô con gái cụ không chuẩn bị đối tượng nam nên ca sỉ Lệ Tiên nhảy chung với cô. Cụ ngồi chăm chú nhìn đôi chân nhịp nhàng của 2 cô trong tà áo dài tha thướt, uyển chuyển theo điệu nhạc Tango của tiếng đàn keyboard do nhạc sĩ Lê Quận đệm. Nhìn ánh mắt cụ có vẻ mơ màng như đang hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp và lãng mạn thời thanh xuân vẫn còn đậm nét trong tâm tư hay ở một ngăn nào đó trong con tim cụ.

Buổi trình diễn văn nghệ kết thúc bằng lời cảm tạ của ban giám đốc viện dưỡng lão và chụp hình lưu niệm.

Ra về tôi thấy một cụ bà tự lái xe lăn dọc hành lang về phòng, tôi đi theo xin đẩy tiếp để gợi chuyện.

“Thưa bác, bác vào đây lâu chưa”?

“Gần 2 năm rồi, cậu ạ.”

“Bác không có thân nhân sao vào đây sống, thưa bác”?

“Có chứ, nhưng bác không muốn con, cháu cực khổ phải săn sóc nên bác xin vào đây có quý cô nhân viên và y tá lo cho bác tận tình, vui vẻ và tử tế lắm”.

“Bác vào sống trong viện dưỡng lão ai trả tiền cho bác”?

“Chánh phủ và tổ chức viện dưỡng lão lo tất cả, cậu ạ”.

Tôi thấy bác sống trong viện dưỡng lão nhưng tinh thần vui vẻ, cởi mở, tôi hỏi tiếp:

“Bác có buồn phiền, lo lắng trong tuổi già không, thưa bác”?

Bác nói:

“Bác có niềm tin nơi Đấng Tối Cao. Giáo lý công giáo dạy “Sanh” ký, “Tử” quy. Đời người sanh ra chỉ tạm gởi nơi trần gian, khi chết mới thật sự về cõi trường sinh, hà tất gì phải buồn phiền lúc tuổi già, phải không cậu”. Bác còn giảng giải cho tôi triết lý Phật giáo trong kiếp luân hồi là “Sanh, Lão, Bệnh. Tử”, bốn chặng đường trong đời người, ai ai cũng phải đi qua trong kiếp luân hồi. Bác dã Sanh, Lão, nhưng không Bệnh và chưa Tử nên tinh thần bác vẫn vui mặc dù đã bảy mươi hai tuổi.”

Câu chuyện đến đây tôi cũng giúp đẩy xe lăn đưa bà cụ đã ngoại thất tuần về đến cửa phòng của bà, tôi chào ra về và hẹn gặp lại bác buổi trình diễn văn nghệ lần sau.

Ban Văn Nghệ “Phượng Tím Cali” được tổ chức bởi chị Thái Lệ Tiên cùng phu quân, anh Nguyễn thành Công, một cựu sĩ quan phi công thời VNCH, cùng một số bạn thân thành lập.

Được hỏi lý do và mục đích lập Ban Văn Nghệ “Phượng Tím Cali” chị cho biết nhờ tham gia đi ca giúp vui trong các viện dưỡng lão, chị thấy quý cụ, hầu hết là người Việt nam, sống trong cảnh cô đơn, khép kín đối với xã hội bên ngoài, quý cụ cần món ăn tinh thần, thiếu niềm vui, lời an ủi hỏi han, đó là lý do; mục đích là hàng tháng phối hợp với ban điều hành các viện dưỡng lão đến trình diễn văn nghệ giúp vui cho quý cụ hoàn toàn tự nguyện. Mọi chi phí, công sức điều hành ban văn nghệ do các anh, chị, em trong ban cùng nhau chia xẻ.

Tại phòng tiếp khách, tôi nhìn tấm bảng ghi những sinh hoạt hàng tháng của các viện dưởng lão. Phần tâm linh có quý vị linh mục các giáo xứ trong vùng, các chùa Phật giáo và hội thánh Tin lành đến thăm viếng, ủy lạo và hướng dẫn; phần văn nghệ, giải trí ngoài Ban Văn Nghệ “Phượng Tím Cali” còn có các ban văn nghệ “Musical Band”; “Mạng Lưới Nhân Quyền”; “Nhóm Trẻ Việt Nam”; “Ban Nhạc Thiện Nguyện Christin”; Ban nhạc Thanh Mỹ; ban nhạc của các anh Chiến và Minh luân phiên vào giúp vui 2 ngày cuối tuần và những sinh hoạt nội bộ riêng của mỗi viện dưỡng lão hàng ngày.

Tôi hy vọng, nếu hàng năm các hội đoàn cũng như các tổ chức từ thiện tư nhân, những tấm lòng vị tha, bác ái dành cho quý cụ cao niên đang sống âm thầm trong các viện dưỡng lão một ngày vui. Nếu hàng năm chúng ta có ngày chúa nhựt thứ 2 của tháng Năm là “Ngày Hiền Mẫu”; chúa nhựt thứ 2, tháng 6: “Ngày Từ Phụ”, chúng ta có thể chọn ngày chúa nhưt thứ 2, tháng 7 (cũng là mùa Vu lan): “Ngày Cao Niên” vào thăm quý cụ trong các viện dưỡng lão, tặng những món quà nho nhỏ thiết thực như một “Niềm Vui Dành Cho Tuổi Hạc” bày tỏ tình đồng hương, lòng bác ái để quý cụ được an ủi trong cuộc sống cô đơn, già, yếu và có cảm tưởng không bị bỏ quên, mặc dù nhiều cụ vẫn còn con, cháu, thân nhân, họ hàng đến thăm hàng tuần.

Phúc Thiện Nhựt

Ý kiến bạn đọc
24/10/201206:33:41
Khách
Cám ơn tác giả
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 857,846,467
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến