Hôm nay,  

Tôi Đi Câu Cá Ngừ Đại Dương.

01/11/201200:00:00(Xem: 231804)
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.

Cơn mưa trái mùa sáng hôm nay làm tôi đi ra đi vào lo lắng, bởi vì trời nam Cali mùa này thường khô hạn và ít khi mưa nhưng nghe đâu có cơn bão Isac, Isét gì đó đang từ dưới Mễ thổi lên làm thời tiết thay đổi.

Đi câu mà trời mưa bão kiểu này cộng thêm gió lớn thì mệt nhọc mà chưa chắc đã có cá. Thôi đành chịu, vì chuyến đi này chúng tôi đã đặt chỗ từ mấy tuần trước bây giờ có muốn hủy thì cũng không kịp.

Đến hẹn lại lên, anh John lái xe đến đón tôi rồi hai anh em lái xe xuống quận Cam đón thêm anh Cường, rồi tiếp tục cuộc hành trình gần 200 dặm để đến TP San Diego nơi cực nam của tiểu bang California. Nơi đó chúng tôi sẽ lên tàu đi Mễ câu cá cho chuyến đi một ngày rưỡi.

Đoàn này gồm 16 người không kể phụ tàu và thuyền trưởng, rời bến cảng Fisherman's Landing vào lúc 7 giờ tối. Không như Los Angeles, thời tiết tại San Diego lại khác hẳn, trời có gió nhẹ và không mưa, làm cho nỗi lo lắng của tôi về cơn bão Isac đang thổi tới San Diego không còn nữa. Biển hôm nay không động và giận giữ như tôi nghĩ, trái lại nó êm đềm và dịu dàng như một dòng sông hiền hòa.

Trời càng về khuya biển càng đẹp, ánh trăng rằm tháng tám chiếu sáng vằng vặc cả một góc trời, mặt biển thì phẳng lặng như mặt nước hồ thu làm cho tôi có cảm tưởng tàu của chúng tôi đang lướt trên một dải lụa dài xanh thẫm mượt mà, cùng với ánh trăng huyền diệu đang tỏa sáng bao phủ lấy tôi và con tàu.

Tôi ngớp một ngụm trà nóng, cẳn một miếng bánh trung thu mà anh Cường đã mua mang theo hồi chiều, mùi trà cúc thơm lừng cộng thêm vị bánh trung thu ngọt mặn, hai thứ đó như quyện vào nhau đưa tôi vào giấc ngủ để chuẩn bị lấy sức cho buổi câu sáng ngày mai.
vb5_mr_bond
Con cá của tôi bự nhất tàu, cân được gần 60 bls nhưng không được Jackpot vì tôi đã để người khác (một cô tóc vàng) kéo phụ.
Tôi thức dậy vào lúc 5g30, mọi người trên tàu cũng đã thức từ bao giờ. Đúng 6 giờ, thuyền trưởng thông báo qua loa phóng thanh là tàu bắt đầu trolling cho nhóm đầu tiên. Chúng tôi đứa nào đứa nấy cũng nôn nóng và hăm hở cho một buổi câu đầy hứa hẹn. Tay cầm cần, tay cầm lưỡi câu, tôi thủ thế để sẵn sàng quăng con mồi xuống nước một cách nhanh nhứt khi có một ai đó trong nhóm trolling la lên dính cá (trong chuyên môn, người ta gọi cách câu này là slide fishing).

Tàu đừng ở chặng đầu tiên, nhóm ba anh em chúng tôi đều dính cá, sau đó đến chặng thứ 2, cả 3 chúng tôi lại dính nữa nhưng cuối cùng chỉ có tôi và anh Cường là đem được cá lên tàu, còn John thì xẩy cá do vướng dây của người khác. Tàu lại dừng ở chặng thứ 3, rồi thứ 4. Cứ mỗi chặng dừng, nhóm chúng tôi không một thì hai có người dính cá. Người Việt mình dính cá nhiều đến nổi làm bọn Mỹ phát sốt, bọn nó than phiền với chủ tàu là bọn tôi nên “slow down” (câu chậm lại) một chút để cho họ có cơ hội làm ăn.

Tàu dừng ở chặng câu thứ năm, thuyền trưởng thông báo qua loa phóng thanh là trên máy tầm ngư xuất hiện có đàn cá lớn đang tới gần, và cảnh báo là mọi người nên dùng lưỡi câu loại lớn và dây có sức chịu lực từ 40-50 bls trở lên, làm cho tôi lo lắng vì cả ba anh em chúng tôi không ai mang theo mấy thứ này. Tôi cứ tưởng như những lần đi trước, dây thẻo 25-30 bls và lưỡi câu 2/o là quá sức rồi. Thôi kệ, có nhiêu xài nhiêu, dây nhỏ lưỡi nhỏ thì mình câu cho khéo và dìu em nó lâu lâu một chút chứ biết làm sao bây giờ.

Tôi và anh John dính cá cùng một lúc. Hai con cá của chúng tôi cứ nhằm biển sâu mà chạy thẳng xuống chứ không chạy ra xa hay xéo qua xéo lại như mấy con cá khác.

Cái máy câu trên tay tôi rít lên nghe phát kiếp và xả dây ra không kiểm soát được, làm cho tôi có cảm tưởng là nó đang bốc khói . Chẳng mấy chốc cái máy TranX high speed của tôi chỉ còn cái lõi, tôi quấn dây lụa 65 bls saltiga với đoạn thẻo 25 bls florucarbon seagard vậy mà con cá nó kéo hết cuộn dây, cũng may nó kéo đến đây thì dừng lại.

Tôi nhìn sang anh John, thì thấy sư phụ cũng giống như tôi không hơn không kém. Cái cần phenix 20-50 custom của anh cũng đang cong vòng, cái TranX vừa bóc tem của anh cũng đang “bốc khói”. Cũng như tôi anh chơi dây lụa Saltiga nhưng là 75 bls, còn đây thẻo thì hiệu gì tôi không rõ, nhưng nghe nói sức chịu lực chỉ có 23 bls. Quay sang tìm sư phụ Cường thì thấy anh cũng ôm cái cần cong vòng đang lặn hụp trong mê hồn trận giữa rừng dây chằng chịt, rồi đột nhiên tôi nghe một tiến “tách” khô khan phát ra từ phía anh ghe rợn người … cái cần nhẹ tưng. Cuộn dây lụa trong cái Trinidad16 NA narrow của anh đã không còn, thế là bái bai my love, nhìn cái mặt sư phụ cường méo xẹo làm tôi thấy thương ghê!

Vậy là chỉ còn John và tôi chiến đấu với 2 con cá to. Chúng tôi dìu cá đi từ đầu tàu cho đến đuôi tàu, rồi từ đuôi cho đến đầu, cứ thế mà đổi chỗ nhau gần cả tiếng đồng hồ, tay chân rã rời, mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau mà đổ làm bọn Mỹ trên tàu đứng chờ bọn tôi kéo cá sốt cả ruột chưởi ỏm tỏi. Cuối cùng rồi Mr.John cũng lên cá và chỉ còn có mình tôi.

Tôi kéo con cá không muốn nổi một phần vì đã mất sức với 4 con ngừ đại dương trước đó, nó không to nhưng cũng từ 20-25 bls/con chứ đâu có nhỏ. Và một phần nữa có lẽ do tôi đã “hao hơi, tổn sức” với mấy em người mẫu từ VN qua, show trình diễn Paris By Night của Thúy Nga 106 vừa rồi và tôi là người giữ nhiệm vụ dẫn dắt, take care cho họ từ A đến Z … đúng là số khổ.

Sau này nghe Cường và mọi người trên tàu nói nhìn tướng tôi kéo con cá mà thấy tội. Cái cần thì tôi kẹp vào háng, mình cần thì tôi dựa vào thành tàu làm đòn bẩy, nhưng tay vẫn rung lên bần bật, kềm cái cần không vững làm nó đưa qua đưa lại mỗi lần bị con cá kéo mạnh. Hai cánh tay tôi mỏi nhừ, cái lưng muốn cụp lại và đau ê ẩm, mắt tôi thì nhòa ra vì mồ hôi chảy vào trong mắt cay xè …

Thằng Mẽo thấy tôi kéo con cá không nổi trong lúc mọi người đang đứng đợi để tàu đi đến điểm câu khác nên hắn bước đến đòi kéo phụ. Tôi một phần vì quá mệt, một phần không muốn làm mất thời gian của mọi người nên tôi để cho hắn kéo phụ tôi một lúc. Thế là hắn quay cần giúp tôi và cũng phải công nhận là con cá này kéo khỏe thật. Sau khi được tiếp sức khoảng 10 phút tôi kêu hắn đưa lại để tôi kéo tiếp.

Chắc thấy tôi kéo vẫn không nổi, hắn liền kêu cô bồ hắn đến ôm và cạ vú để tiếp sức cho tôi, tôi tưởng hắn giởn cho vui ai ngờ bồ hắn làm thiệt, đúng là Mẽo có khác. Thú thật con bồ tóc vàng mắt xanh của hắn có cặp ngực bự khinh khủng, nó thuộc hàng bưởi da xanh hay dưa hấu chứ chẳng chơi. Người tôi thì nhễ nhại mồ hôi, cái áo thun tôi mặc thì ướt đẫm, còn ẻm mặc cái áo thung 3 lỗ không nịt vú. Nó ôm tôi chặt cứng, da thịt của tôi cạ sát vào cặp dưa hấu làm cho tôi có cảm giác tê tê….

Thế là tôi cứ dựa vào 2 quả đồi êm ái đó mà ra sức kéo cá. Phải công nhận da thịt đàn bà có khác, cũng mồ hôi nhễ nhai, mùi nắng, mùi cá mà tôi vẫn cảm thấy nó thơm tho, êm ái và tươi mát vô cùng. Nó làm tôi thấy xung thật, thế là tôi kéo con cá lên vù vù đến nỗi nó không kịp thở, sau mấy cú lượn vòng tròn thì nó nằm phơi bụng trên mặt nước rồi để mặc cho người ta móc khấu kéo lên tàu.

Con cá nằm như một con heo vừa độ để người ta xả thịt trên sàn tàu. Quả là một cảm giác “trên cả tuyệt vời,” tôi vui mừng quay sang ôm chầm em tóc vàng nói lời cảm ơn, em còn rộng lượng ghì đầu tôi vào cặp ngực lắc qua lắc lại mấy cái làm tôi ngộp muốn chết (Em đứng cao hơn tôi một cái đầu)… Tôi cũng không quên quay sang bắt tay cám ơn anh chàng Mỹ quá hào phóng, đã cho tôi mượn cô bồ của anh để tiếp sức kéo cá….

Đúng là một chuyến câu để đời và đáng đồng tiền bát gạo làm tôi không bao giờ quên.

Mr. Bond

Ps: Con cá của tôi bự nhất tàu cân được gần 60 bls nhưng không được Jackpot vì tôi đã để người khác kéo phụ (thú thật không trúng jackpot nhưng tôi không buồn chút nào). Con cá của Mr.John cân được 58 bls, và con cá Jackpot cho ngày hôm đó là 58 bls rưỡi.
Tổng cộng cho chuyến đi của chúng tôi ngày hôm đó ai cũng được limit và đây chỉ là phần nổi của tảng băng … vì tôi kéo được 8 em cá ngừ đại dương và một con yellow tail; Mr. John thì kéo được 7 con ngừ và 1 con mahi mahi; còn Mr.Cường thì cũng được 8 con ngừ đại dương và 2 con mahi mahi. (Bạn có tin không? Để đúng luật bọn tôi chỉ đem về đúng limit của mình …hihi).

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,144,418
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến