Hôm nay,  

Đi Bắt Bào Ngư Tại Mũi Arena

06/12/201200:00:00(Xem: 261364)
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... Chuyện lặn bắt bào ngư tại Mũi Arena -Mendocino, vùng Bắc Cali- là bài viết thứ năm của Mr. Bond.
vvnm5
Tác giả và “chiến lợi phẩm, ”2 em, mỗi em to bằng tô phở”.
Cuối cùng tôi cũng có dịp lặn hụp trong lòng biển California, để tự tay đem lên bờ những con bào ngư mà xưa kia chỉ có người giàu hay vua chúa mới được thưởng thức. Thức dậy lúc 3 giờ sáng, từ Oakland chúng tôi đi theo freeway I-580 W sang US-101 N rồi CA-128 W để đến thị trấn Mendocino.

Tuy đoạn đường dài khoảng 200 dặm nhưng chúng tôi phải mất nhiều thời gian lái xe, vì đây là đường đèo chạy dọc theo bờ biển của miền bắc Cali, với nhiều khúc cua cùi chỏ nguy hiểm, cũng như nhiều vưc sâu hun hút, có nơi sâu đến cả ngàn mét. Cảnh vật bên đường rất đẹp, một bên là vách núi thẳng đứng và một bên là vực biển, chỉ tiếc là tôi không ghi lại được những cảnh này, vì lúc đi thì trời còn tối, còn lúc về thì lạii vô tình để máy hình trong túi xách nằm sau xe.

Sau hơn 3 giờ lái xe vượt qua những hẻm núi và những đoạn đường đèo nguy hiểm, chúng tôi đến được mũi đất Arena thuộc thị trấn Mendocino, nơi mà chúng tôi sẽ lặn để bắt bào ngư hôm nay. Cảnh vật nơi đây khá hoang sơ vắng vẻ, với một tòa nhà hai tầng làm bằng gỗ cũ kỹ, tầng trên được dùng làm văn phòng và phiá dưới là vài cửa hàng bán thức ăn và quà lưu niệm. Một cầu tàu bằng gỗ bắc ra biển để cho dân du lịch dừng chân ngắm cảnh, cũng như là nơi dùng để lên xuống tàu của dân đi câu. Nơi đây không có bến để lên xuống tàu như các nơi khác, mà thay vào đó là một cái cần cẩu khá lớn dùng để cẩu tàu từ trên xe đậu trên cầu tàu, rồi thả xuống biển và sau đó lại câu tàu của bạn từ dưới biển lên, đặt lại vào xe khi bạn trở về sau một ngày đi câu.

Thời tiết hôm nay không được tốt và thuận tiện cho việc đi biển cho lắm, vì biển đang động, trời có mưa phùn và sương mù khá dầy. Nhiệt độ trên bờ khoảng 9-10 độ C nhưng dưới nước thì chỉ còn khoảng 2-3 độ C là cùng.

Theo như mấy sư phụ nói thì thời tiết ngày hôm nay ngoài việc gió to và sóng lớn, những con sóng này lại là Mix Waves (sóng đánh không theo chiều nhất định) nên tàu sẽ bị nhồi rất nhiều, cũng như nước biển sẽ bị khuấy đục gây khó khăn cho việc lặn và tầm nhìn dưới nước bị hạn chế. Mấy anh còn nói thêm, với điều kiện thời tiết và biển như thế này, thì thường có những vùng xoáy đột ngột xuất hiện, tạo ra những con sóng ngầm có thể cuốn trôi bạn bất cứ lúc nào, trong khi đó trên mặt biển vẫn yên lặng làm bạn không tài nào nhận ra được.

Theo luật California ngoài giấy phép câu cá, khi bắt bào ngư bạn phải mua thêm giấy phép giá $20 đồng với quy định là một năm chỉ được bắt 24 con và một ngày không quá 3 con, với kích thước từ 7 inches trở lên (đo chiều rộng nhất của vỏ từ đầu này đến đầu kia).

Ngoài ra, luật còn đòi hỏi là trong khi lặn, nếu bắt được con không đủ kích thước thì bạn không thể vất đại nó xuống biển, mà phải lặn lại xuống nước và đặt nó về chỗ cũ, nơi mà bạn vừa bắt được nó. Các nhân viên kiểm ngư của chính phủ theo dõi các việc này rất gắt gao và họ dùng ống dòm để theo dõi bạn từ xa. Nếu vi phạm những điều mà luật quy định cũng như bắt con không đủ size hay nhiều hơn mức cho phép, thì họ sẽ ghi cho bạn giấy phạt và bắt phải ra tòa, cũng như phạt bạn $600 đồng/con và cứ thế mà nhân lên. Luật của Cali cũng quy định việc bắt bào ngư phải là free diving (lặn tự do không đeo bình hơi) nên người đi lặn bào ngư ngoài việc phải biết bơi giỏi, còn đòi hỏi họ phải có sức khỏe và thể lực tốt.


Hành trang của người đi bắt bào ngư ngoài bộ đồ lặn da nhái thuộc loại tốt và có độ giữ ấm cao, để chống lại cái lạnh như nước đá đang tan của nước biển vùng này, họ còn mang theo một mắt kiếng lặn có ống thở và một túi lưới dùng để đựng bào ngư. Người cẩn thận hơn thì đem theo thêm một con dao găm nhỏ giắt ở bên hông để phòng thân, ngoài ra người ta còn mang theo một thanh nhôm dẹp dài khoảng 3-4 tấc, nhìn giống con dao cùn, trên có khắc các vạch để đo kích thước, vừa dùng làm dụng cụ để cạy bào ngư ra khỏi đá, cũng như làm cây thước đo bào ngư khi bạn bắt được, và cuối cùng là một đoạn dây thừng một đầu được cột vào một cái phao hay một cái pitxin, và đầu kia thì cột vào thắt lưng của mình, để khi lặn xong thì cứ việc phăng theo sợi dây mà trồi lên mặt nước, rồi ôm phao để nghỉ mệt.

Chúng tôi đậu xe vào bến và chuyển các dụng cụ cần thiết qua tàu câu của các anh đang đậu tại cảng nầy. Sau đó mọi người thay đồ lặn để chuẩn bị ra khơi. Điểm bắt bào ngư là một bãi rong dày đặc rộng cả mấy chục mẫu tây. Bạn phải lặn len lỏi trong bãi rong này ở độ sâu từ 10-15 ft nước để tìm những con đủ size mà bắt.

Thông thường đi lặn bắt bào ngư ở điều kiện thời tiết tốt thì cũng đã sợ rồi, vì đây là việc lặn không có bình dưỡng khí nên việc gặp rủi ro và bất trắc rất lớn, nói chi là hôm nay biển động và có mix waves. Nếu vô tình lặn vào vùng nước xoáy nó sẽ đánh bạn vướng vào những đám rong dầy đặc nầy, không thoát ra được thì coi như tàn đời. Bạn sẽ ỡ mãi trong lòng đại dương và tôi cũng đã có một người bạn đi lặn bào ngư theo kiểu này, rồi chết bỏ xác nơi biển khơi để lại một vợ hai con thật đau lòng.

Với những người lặn có kinh nghiệm như các anh bạn của tôi, thường thì nhìn qua là họ biết liền những con nào đủ kích cỡ và chọn để bắt, còn mấy thằng a ma tơ mấy năm mới đi lặn có một lần như tôi thì bó tay. Nên cạy bào ngư ra thì tôi phải đo liền để mình khỏi mất công khi đem nó lên mặt nước rồi mới đo, nếu lỡ không đủ size lại phải lặn thêm chuyến nữa đem trả nó về chỗ cũ thì cũng khổ.

Vì thời tiết không cho phép cũng như nước quá đục, trong điều kiện lặn như thế nầy thì các thợ lặn chuyên nghiệp với nhiều kinh nghiệm cũng phãi “nghĩ lại”. Vậy mà bọn tôi vẫn ôm phao leo lên nhảy xuống ùm ùm, lặn tìm và đưa các con bào ngư đúng kích thước lên tàu. Sau nhiều lần cố gắng nhóm cũng bắt gần đủ số lượng cho phép, riêng tôi lù khù nhưng đựoc ông bà độ mạng, nên cuối cùng cũng vớ được 2 em đủ chuẩn để đem về làm quà cho gia đình.

Sau mấy giờ lặn hụp trong lòng biển, ai cũng mệt đừ nhất là tôi vì đã lâu không có dịp đi lặn trở lại nên tứ chi mỏi rã rời, bò được lên tàu là nằm luôn trên sàn mà thở dốc. Để lấy lại sức mấy anh em xẻ thịt luôn 2 con bào ngư ăn liền. Cầm cục bào ngư mấy anh sắt đưa cho trắng phau như cùi dừa rám, ngọt và dòn, tôi ăn vào đến đâu thì thấy khỏe đến đó.

Đúng là “hàng quý hiếm” có khác.

Tạm biệt Mendocino, chúng tôi lái xe về lại Oakland sau một ngày lặn hụp trong nước mệt nhoài và không quên mang theo các chú bào ngư béo tròn bề ngang to bằng tô phở.

Thế là tôi lại bắt được một loài hải sản mới để bỏ vào bộ sưu tập của mình, một loài quý hiếm mà chỉ có những người lắm tiền nhiều của hay những thằng “trời đày” như tôi mới được ăn.

Mr. Bond

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,328,958
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, ông đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả đã góp nhiều bài viết giá trị và có tên trong danh sách chung kết giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIÌ, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông cũng tham dự nhiều sinh hoạt cộng đồng tại San Diego và góp nhiều bài tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên. Năm nay, Phạm Hồng Ân là tác giả vào danh sách chung kết giải thưởng Việt Báo 2012. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả họ Vũ, cư dân Bắc California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Tiếp theo, “Trường Đời: Học Làm Chồng” và “Số Đào Hoa” cho thấy tài kể chuyện duyên dáng của tác giả. Sau đây là bài viết mới nhất.
Có một lúc nào đó trong thời thơ dại, bạn tôi mơ trở thành vận động viên thể dục (gymnastics Olympian ) đi dự thi đại hội thể thao của thế giới được tổ chức mỗi bốn năm.
Tác giả đã góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên từ 2009. Sang năm 2011, với bài “Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên” và nhiều bài đặc biệt khác, ông là tác giả được bình chọn vào danh sách chung kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới sau đây tiếp tục cho thấy cách viết linh hoạt vui vẻ của tác giả.
Tác giả Nguyễn Quang sinh năm 1947 tại thị xã Quảng Trị, cư dân Nam California, là chủ tịch Hội Ái Hữu Quảng Trị. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông từ năm 2007, kể về người thầy dạy Việt văn tại trường trung học Nguyễn Hoàng, Quảng Trị gần nửa thế kỷ trước. Sau đây là bài viết thứ hai, vẫn là chuyện kể về những thầy bạn cũ.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần biên tập, chủ biên các báo Ca Dao, tuần báo Trẻ, Thời Báo... Phan cũng từng góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị và đã nhận giải danh dự Viết Về NướcMỹ. Bài mới của Phan là chuyện đi coi nhà để mua tại Dallas.
Tác giả sống tại Ottawa, Ontario, Canada từ 1980. Bút hiệu là tên trường học nơi Minh Thành từng dạy môn Sinh - Hoá từ cuối thập niên 70. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Minh Thành kể chuyện gia đình "Người Mỹ Hàng Xóm.". Bài gần nhất là: “Nội soi ruột già.” Bài mới được ghi là “Thuật lại lời kể của người anh họ tôi.”
Nhạc sĩ Cung Tiến