Hôm nay,  

Giấc Mơ Nước Mỹ

10/12/201200:00:00(Xem: 157912)
viet-ve-nuoc-my_190x135Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt. Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.

Tôi muốn được đặt chân tới Mỹ!

Đó là điều mơ ước cháy bỏng của tôi từ khi biết nhận thức sau khi rời Trung Học để bước vào đời. Vì sao ư? Để tôi tìm hiểu về nền văn hóa, chính trị, giáo dục, kinh tế của nước này. Để tôi tự trả lời cho nhiều câu hỏi cứ thôi thúc trong đầu mình bao nhiêu năm qua từ khi tôi biết nhận thức về đời sống.

Tôi muốn đến Mỹ, để tôi hỏi vì sao đồng bào tôi có mặt ở đây, và sự ra đi này kéo dài hơn một thế hệ rồi, mà đến bây giờ hằng ngày đi ngang Tòa Đại Sứ Mỹ ở Sài Gòn vẫn còn lũ lượt người chờ đợi một tấm vé đặt chân vào Mỹ, dù đất nước Việt tôi đã im tiếng súng đã lâu, từ khi tôi chưa chào đời.

Tôi muốn đến Mỹ xem coi có phải đó là Thiên Đường không mà đồng bào tôi, bạn bè tôi sau khi định cư vài năm có trở về thăm quê họ như một con người khác, lịch sự nhã nhặn, có kiến thức giỏi giang hơn rất nhiều. Tôi tự hỏi điều gì đã làm nên đôi hia bảy dăm đó?

Tôi muốn đi để hỏi các cô gái lấy chồng “Việt Kiều Mỹ” niềm vui rạng ngời hơn các cô gái phải bán thân đi Đài Loan, Hàn Quốc, Campuchia?


Tôi muốn đi để thấy, để biết Tổng Thống Mỹ có phải ông Trời không mà sao cả thế giới phải nghe ngóng, chờ đợi mỗi mùa bầu cử Tổng Thống Mỹ?

Và tôi muốn đi để hỏi các Chú Bác những chiến hữu của Ba tôi ngày xưa được chìa khóa HO để đến thiên đường nước Mỹ, có còn nhớ đến bạn bè chiến hữu, quê hương hay không. Mà sao ai cũng chen chân bỏ lại “chùm khế ngọt” mà hân hoan làm kẻ lưu vong?

Tôi muốn gặp những người cùng lứa tuổi tôi là Người Mỹ Gốc Việt để thử xem cách xa hai nửa bán cầu, tuổi trẻ có gì giống và khác nhau.

Cuối cùng tôi muốn đi để xem vì sao, hấp lực gì mà hàng triệu người miền Nam đổ xô ra biển không định hướng những năm sau 1975 đến những năm 1990 và tiếp tục đến bây giờ bằng nhiều cách.

Nhưng đường đến nước Mỹ với mình chắc xa diệu vợi. Thôi thì các Chú, Bác anh em đồng bào ở Mỹ có ai còn tâm tình với những người bên này vui lòng trả lời dùm tôi, một thanh niên 30 tuổi những câu hỏi vừa nêu, để tôi khỏi khắc khoải về một nước Mỹ vô cùng lạ lẫm, và thần kỳ. Nếu vậy thì âu cũng là một niềm vui lớn rồi, chứ chưa dám nghĩ ngày nào đó mình đạt chân đến Mỹ quốc!

Mong lắm thay!

Nguyên Giang

Ý kiến bạn đọc
10/12/201218:18:29
Khách
Nghe như đã viết thì chắc kg chỉ mới nghe 1 lần thì có cần nghe thêm câu trả lời nao nữa hay kg? Tôi thầm nghĩ nghe và viết được như vậy chắc đã trả lời cho chính mình rồi,,,dù sao cũng mất công email và chuyển nhỉ!!
20/02/201306:59:28
Khách
Hay !
10/12/201205:04:14
Khách
Em đọc lại các bài Viết về nứớc Mỹ từ năm 2000, 2001,2002 và sau đó sẽ biết tại sao thiên hạ giờ này còn kéo nhau vô toà đại sứ Mỹ lo giấy tờ đi Mỹ. Đồng thời lên mạng theo dõi tin tức và các bài bình luận chính trị.
Vô saigonbao.com sẽ thấy vô sô websites hải ngoại nói về những cái xấu xa ,giả dối, láo khoét,dốt nát, độc ác của chính quyền VN .
10/12/201217:19:39
Khách
Chao` Giang ,
Xin Giang cho Kim biet ly' do nao` ba cua? Giang ko đuoc đen' đinh cu tai. US theo dien HO nhu nhung~ chien' huu? cua? ong ay' ?.
Nhung~ hoai` bao? cua? Giang cung~ la`cua? tat ca? so' đông moi nguoi`' tren the' gioi'. Nuoc' My~ la` đat' nuoc' cua? co hoi & moi nguoi` muon' đen đinh cu tai nuoc nay`.
That vay đuoc menh danh ...nhu tren theo Kim thi co' hai ly' do chinh'đo' la` nhan quyen & y' thuc' dan tri' đa~ lam` cho đat nuoc' nay` phat trien vuot bực....
Khong rieng gi` VN ma` nhieu` nuoc' tren the' gioi' nay` ko co' hai đac ân tren .
Kim hy vong mot ngay` ko xa xa~ hoi. VN se~ thay đoi~ .... hoac bang` ly' do nao` đo' Giang se~ thuc hien đuoc hoai` bao? cua? minh`.
Cau` chuc' Giang luon suc' khoe? & binh` an.
10/12/201213:52:23
Khách
Hi Cháu,
Cho chú số phone . Cháu sẽ đuoc trả loi dấy.
20/02/201303:45:42
Khách
Kính thưa các anh chị !
Mãi hôm nay tôi mới trở lại và thấy bài viết của tôi được đăng .Cám ơn Ban Tổ Chức Và cảm ơn các bạn đã có nhiều câu trả lời từ nhiều hướng , để Giang có cái nhìn đa dạng hơn về nước Mỹ !
20/02/201304:00:05
Khách
Cám ơn chú PCL : Số phone của cháu là +84 -908-404-596 ! Chúc chú một năm mới mậnh khoẻ. Đến hôm nay cháu mới vào diẽn đàn !
20/02/201303:57:02
Khách
Rất cám ơn anh hay chị Kim Ho đã chia sẻ
Ba giang không định cư được vì ông không đủ chuẩn ạ. Rất vui khi được biết anh / chị !
11/12/201211:41:06
Khách
Chào bạn Nguyên Giang
Tôi cũng mới qua Mỹ vài năm, lúc thời buổi kinh tế yếu kém nhưng có thể trả lời bạn tại sao. Lý do chính theo ý riêng đây là xứ sở tạo cho người ta sống lương thiện, được tôn trọng, giúp đỡ mà không cần phải có chức, có quyền, có tài sản, có nhan sắc, v.v... và v.v... chỉ với điều kiện duy nhất bạn phải thật thà, chịu khó học hỏi và làm việc như những người bình thường trên xứ sở này
13/12/201215:05:23
Khách
Ở Mỹ người ta được tự do cá nhân. Mình không phải sống vì dư luận như VN, mình sống cho mình, không thích không gặp, còn ở VN ghét nhau vẫn phải dính chùm chùm thí dụ như mẹ chồng nàng dâu, bà con, hàng xóm.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,585,615
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến