Hôm nay,  

Món Quà Giáng Sinh

10/12/201200:00:00(Xem: 278453)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

- Em à, khi còn nhỏ mỗi lần Noel tới món quà mà anh ao uớc nhứt là toa xe lửa chạy trên đường rầy. Anh nhớ có lần ba má dẫn anh đến một người bạn nhà giàu anh thấy con của họ lấy trong hộp bày chiếc xe lửa ra lắp vào cho chạy trông thật là vui. Cứ nhìn nó qua đèo rồi xuống lũng rồi lại chun vào đường hầm, rú còi khi đến trạm có người trưởng ga đứng cầm cái cờ nho nhỏ đưa lên xuống làm anh đứng nhìn mãi, không muốn về. Từ đó anh cứ ao ước mãi mà không bao giờ có được vì ba má không đủ tiền mua.

Nàng nhớ rõ từng chi tiết câu chuyện về chiếc xe lửa chồng kể cho mình năm nào. Lúc đầu nàng thấy chồng mình sao …con nít! Thích gì không thích lại thích toa xe lửa chạy trên đường rầy. Thật đúng là con nít!

Vài ngày nữa là tới lể Giáng Sinh. Nàng đứng tần ngần trườc cửa tiệm bán đồ chơi cho trẻ con lớn ở phiá Tây thành phố Oly. Cha mẹ đi mua đồ chơi làm qùa cho con thật là đông. Nàng đi vào tiệm rảo mắt tìm nơi để toa xe lửa. Chen lấn chật vật một hồi lâu nàng mới tìm ra được. Trước mặt nàng là xe lửa đủ loại lớn, nhỏ. Có loại cũng đẹp nhhưng lại không chạy được chỉ để chưng. Có loại thì lại thiếu những chi tiết nhỏ để làm cho toa xe thêm phần hấp dẫn.

Sau cùng nàng tìm được một toa thật lớn, chạy bằng sáu cục pin đại với đầy đủ những chi tiết mà nàng nghe chồng tả. Thứ này chỉ có một. Nàng mừng quá lấy xuống kệ, ôm ra quầy tính tiền. Về tới nhà nàng đem cất kỹ vào một góc kho, không để cho chồng thấy.

Năm nay chàng mua tặng vợ một hộp mỹ phẩm thứ nàng thích và thường dùng. Chàng lấy giấy gói quà gói lại và thắt nơ, đặt dưới cây Noel đặt ở phòng khách.

Chàng ngồi trong nhà nhìn ra, bên ngoài tuyết rơi thật đẹp. Những bông tuyết nhẹ rôi lả tả, đều đều phủ kín các máy nhà và mấy càng cây trong vườn như trong các thiệp chúc Noel. Chàng nhớ lại những mùa Giáng sinh khi xưa khi còn bé ở Sàigòn được ba má dẫn đi nhà thờ Đức Bà xem đèn giăng rực rỡ rồi đi bộ xuống đường Tự Do để xem hết tủ kiếng này đến các cửa hàng nọ trưng bày mừng Noel. Sao mà hấp dẫnquá vậy? Chàng còn nhớ tượng Chúa Hài Đồng nằm trong hang đá nơi máng lừa, có ông Joseph và Mẹ Maria cùng Ba vua với ngôi sao tỏa sáng ngời trên mái tranh máng lừa. Nhưng nơi mà chàng không chịu rời đi dù ba má nhiều lần hối thúc. Đó là một tủ kính trưng đoàn xe lửa đang chạy lên xuống, mà chàng đã từng thấy.


- Ba mua cho con một chiếc nhe ba! Chàng nhớ mình lên tiếng xin.

Chàng nhớ ba có hứa sẽ mua nhưng rồi cậu bé cứ chờ mãi và chờ mãi.

Đêm Noel

Nàng đợi chồng vào phòng ngủ rồi mới mang hộp đựng toa xe lửa ra để dưới cây Noel chung với các món quà khác. Lát sau, nàng nói vọng vào:

- Anh ra mở quà đi anh. Mười hai giờ rồi đó.

Nàng vừa hồi hộp vừa thích thú nhìn chồng đang mắt nhắm mắt mở đi lại cây Noel. Chàng dụi mắt hai ba lần rồi nhìn chăm chú vào cái hộp to tướng nằm dưới cây:

- Hộp quà gì lớn quá vậy em?...Giống như hộp đồ chơi xe lửa quá vậy!? Nàng trả lời cách đầy bí mật:

- Thì anh lại mở ra thì biết.

Chàng bước mau tới ôm cái hộp lên xé giấy gói ra:

- Toa xe lửa! Trời đất ơi em mua hồi nào vậy? Đẹp quá chừng!

Chàng để cái hộp xuống lại ôm nàng thì thầm vào tai:

- Em làm anh vui quá đó em!

Nàng cảm thấy niềm sung sướng của chồng truyền sang người mình. Một niềm vui đầy xúc động dâng lên mắt nàng.

Từ đó tới sáng nàng ngồi nhìn chàng lui cui ráp đường rầy, đặt nhà ga, hầm chạy, cây cỏ, các con thú vật nho nhỏ xinh xắn dọc đường xe lửa chạy, mê mệt như một đứa trẻ con. Sau khi bỏ pin vào, chàng mở nút cho đoàn xe chạy, cười một cách thích thú.

Chưa bao giờ nàng thấy chồng mình vui và biểu lộ rõ ràng cảm xúc như vậy. Nàng bỗng thấy thương quá. Đối với người ngoài thì đúng là “con nít” nhưng đối với chồng mình nàng biết đây là một ước ao đã dồn nén từ mấy chục năm qua. Nàng cảm nhận ra được là không có niềm vui nào giống niềm vui nào. Không hẵn là cái vui do tiền tài vật chất mà còn những niềm vui khác đem lại cho ta cái vui lớn lao không gì trên đời có thể so sánh bằng. Đối với nàng mùa Noel này thật là ý nghĩa vì nàng đã đem lại được niềm vui lớn cho chồng mình.

Căn phòng trở nên ấm cúng hơn và sinh động hơn. Mấy toa xe lửa nối nhau lăn bánh trên đưòng rầy. Tiếng cành cạch đều đều của bánh xe lăn trên đường rầy và tiếng còi hú mỗi khi đến xe trạm làm nở nụ cười thoả thích và gần như là hồn nhiên của chàng.

Người chồng tuy đã nhiều tuổi đời nhưng trong lòng lại có một niềm vui thật trẻ.

Chuyến xe lửa ước mơ từ thuở nọ
Bạc mái đầu mới có, nhờ em
Kìa đoàn tàu kéo còi vào ga nhỏ
Ga an bình trong giá lạnh đêm đông
Cám ơn em, quà giáng sinh ấm áp.

Trương Tấn Thành

Ý kiến bạn đọc
15/12/201202:19:27
Khách
1 câu chuyện rất là Xmas ... Cảm ơn tác giả & Merry Xmas to you !
14/12/201200:19:55
Khách
"Gãi đúng chỗ ngứa" là một tuyệt chiêu mà giá trị tuyệt đối ở cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.Anh chồng trong truyện quả thật quá may mắn còn cô vợ lại cũng là chu đáo,tế nhị hiếm có;Quả là đôi lứa xứng đôi.

Truyện kể và văn viết nhẹ nhàng,dễ thương !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,518,023
Trước 1975, tác giả từng cộng tác với tuần báo Tuổi Ngọc tại Saigon, và là một trong những cây bút học trò được bạn đọc yêu mến. Chỉ mới định cư tại Hoa Kỳ vài năm trước đây, Thu Dung dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải đặc biệt năm 2013 với bài "Chuyện Cổ Tích Không Phải Cho Bé Thơ",
Trước 1975, tác giả là một nhà giáo, từng là hiệu trưởng nhiều trường tại miền Trung và điều hành Trung Tâm Tu Nghiệp và Huấn Luyện Giáo Chức tại Huế. Miền Nam sụp đổ, ông đi tù “cải tạo” và sau đó vượt biển, định cư tại Hoa Kỳ, thấy hạnh phúc khi về hưu sau nhiều năm trở lại nghề dạy học.
Tác giả còn sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011. Với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Các bài viết của tác giả đều thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ.
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia.
Với “bút hiệu kép” Minh Đạo - Nguyễn Thạch Hãn, tác giả đã góp nhiều bài giá trị và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Nguyễn Thạch Hãn sinh năm 1945, cựu sĩ quan Pháo Binh VNCH, cựu tù cải tạo, hiện làm việc trong một công ty Energy tại thành phố Houston, Texas.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã 20 năm, nghề nghiệp: chủ tiệm Nail tại Culver City, California. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ Tháng Tư 2012. Hai bài đầu của Tom Tom đều viết về công việc ông làm: “Nghề Nail đâu Có... Bèo”; Và “Tuấn, Chàng Trai Nước Việt.”
Phan là một nhà báo quen biết tại Dallas, người vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Bài mới của ông là một tạp ghi vui vẻ về thói lầm lộn, cầm nhầm trong sinh hoạt thường thấy trong đời sống.
Tác giả là cư dân Philadelphia, đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2008. Ông đến Mỹ năm 1975, tốt nghiệp Kỹ Sư Điện và MBA, từng là Engineering Director tại BEI ở Little Rock, AS. Các công ty phục vụ: Exxon, McDonnell Douglas, Boeing, Physical Optics. Tác phẩm đã in:
Chiều Ngày thứ Tư, 2 tháng 10, năm 2013, Thượng Nghị Sĩ Lou Correa, đại diện Thượng Viện California, đã đích thân đến thăm và trao bảng Vinh Danh cho Bác Sĩ Lương Vinh Quốc Khanh, Chủ Tịch Vietnamese American Medical Research Founda-tion,
Nhạc sĩ Cung Tiến