Hôm nay,  

Ông Noel và Bé Emilie

25/12/201200:00:00(Xem: 283261)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục và trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

Bé Emilie, sáu tuổi, học sinh tiểu học ở trường Sandy Hook, New Town, bang Connecticut cùng 19 em khác bị một tên thanh niên bắn chết ngày Thứ Sáu 14 tây tháng Mười Hai năm 2012. Sáu cô giáo và bà hiệu trưởng cũng bị thảm sát cùng ngày.

Ông Neol đứng trước cổng Thiên Đàng hai tay dang rộng đón bé Emilie:

- Con mau lại đây với ta!

Bé Emilie chạy đến ôm chầm lấy ông khóc nức nở:

- Ông ơi, sao con bị người ta bắn chết như vày hả ông? Con đâu có làm gì hại ai đâu? Ông xem lại sổ ông ghi năm nay đi, đâu có tên con trong danh sách những bé hư xấu! Sao vậy ông?

Ông Noel rơi nước mắt:

- Ta biết Emilie ơi! Ta biết! Con là và những bạn xấu số của con là những đứa bé ngoan dưới trần vì vậy giờ đây chúng con được lên Thiên Đàng với ta.

- Ông ơi, con không muốn lên Thiên Đàng! Con chỉ muốn ở với cha mẹ và anh em con để đi học và xem cây Noel ngày lễ tới này thôi!

Ông Noel nghe Emilie nói mà lòng quặn thắt:

- Con ơi ta biết vậy và biết là anh em và cha mẹ con buồn lắm. Ông muốn nói với con điều này là Trời đã định số phàn của các con phải chịu như vậy để con người biết thương yêu nhau hơn và biết quý những gì mình đang có.

- Như vậy là sao ông? Con không hiểu? Emilie hỏi.

- Con à mỗi người sinh ra đều có số phần không ai muốn được theo ý mình nhưng mỗi cuộc đời mang theo nó một ý nghĩa và đóng một vai trò mà Thượng Đế giao cho.


Như các con đây mới sinh ra đời được sáu bảy năm mà phải bị lấy đi mạng sống một các tàn nhẫn như vậy phải là do theo ý Trời định.

Đầu tiên là số phần con ở trần thế chỉ có được bấy nhiêu năm và các con bị chết một cách oan uổng và kinh khiếp là để thức tỉnh con người vì chỉ biết chạy theo vật chất và ham muốn thấp hèn mà quên đi những người thân và gía trị của cuộc sống trong từng ngày. Các con đã hy sinh cuộc sống của mình để làm việc đánh thức lương tri con người đó Emilie à.

- Nhưng ông ơi con thương cha mẹ, anh em, bạn con và cô giáo lắm. Emilie khóc.

- Ông biết là con nhớ cha mẹ anh em và bạn bè cùng thấy cô lắm nhưng ông nói để cho con mừng là rồi con sẽ được gặp lại họ hết ở trên cỏi Thiên Đường này. Chẳng những vậy mà ngay giờ đây con sẽ gặp lại mười chín bạn con bị chết cùng này và cả sáu cô và bà hiệu trưởng đang chờ con.

- Thiệt hả ông? Con cảm ơn ông quá. Emilie reo lên.

- Không phải chỉ có vậy mà con sẽ thấy một cây Noel đẹp chưa từng có ở dưới trần như con mong muốn trước khi qua đời và vô số quà mà con và các bạn con sẽ được mở ra trong ngày Giáng Sinh đó!

- Thiệt vậy hả ông? Thôi con hết buồn rồi ông! Ông dẫn con vào để con gặp bạn con và các cô giáo đi ông.

Emilie tung tăng nắm tay Ông Noel bước qua cổng Thiên Đàng trong tiếng ca vang của các vị thiên thần.

Xin thương nhau thật nhiều và nhận biết ra rằng cuộc sống thật là mỏng manh. Tưởng niệm Emile và các em bị thảm sát cùng các nhà giáo dục đã hy sinh đời mình cho thế hệ tương lai.

Trương Tấn Thành

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,204,320
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả là một dương cầm thủ đồng thời là nhà văn, có nhiều CD và sách đã xuất bản, từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Bài mới của Phương Lan là một truyện ngắn gia đình.
Tác giả nguyên là một sĩ quan hải quân VNCH, một nhà thơ quân đội. Sau tháng Tư 1975, ông là người tù chính trị, định cư tại Mỹ theo diện H.O., hiện là cư dân San Diego. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải danh dự 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng gia đình theo diện HO. Hiện sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington. Đang làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington. Sau đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà.
Với bút hiệu Xuân Đỗ, tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2008 với bài "Hắn và cuốn Nhật Ký Đặng Thuỳ Trâm..." Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O. và hiện là cư dân Riverside, nam California, làm Guest Teacher cho Colton Joint Unified School District.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới nhất là một hồi ức về mảnh đất tạm dung và quê hương yêu dấu.
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, 25 năm ở Mỹ, hiện cư ngụ tại Irvine cùng gia đình. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của ông là chuyện hậu valentine Day, ngắn nhưng ý nghĩa. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, 25 năm ở Mỹ, hiện cư ngụ tại Irvine cùng gia đình. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của ông là chuyện hậu valentine Day, ngắn nhưng ý nghĩa. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, vừa làm vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California khi 62 tuổi. Hiện đang volunteer tại một trường tiểu học ở Marysville, Bắc Cali, trong khi chờ đi dạy.” Bài viết mới của tác giả cho mùa Valentine là một truyện tình Việt-Mỹ bắt đầu từ thời chiến, với ghi chú:
Nhạc sĩ Cung Tiến