Hôm nay,  

Ông Noel và Bé Emilie

25/12/201200:00:00(Xem: 283352)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục và trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

Bé Emilie, sáu tuổi, học sinh tiểu học ở trường Sandy Hook, New Town, bang Connecticut cùng 19 em khác bị một tên thanh niên bắn chết ngày Thứ Sáu 14 tây tháng Mười Hai năm 2012. Sáu cô giáo và bà hiệu trưởng cũng bị thảm sát cùng ngày.

Ông Neol đứng trước cổng Thiên Đàng hai tay dang rộng đón bé Emilie:

- Con mau lại đây với ta!

Bé Emilie chạy đến ôm chầm lấy ông khóc nức nở:

- Ông ơi, sao con bị người ta bắn chết như vày hả ông? Con đâu có làm gì hại ai đâu? Ông xem lại sổ ông ghi năm nay đi, đâu có tên con trong danh sách những bé hư xấu! Sao vậy ông?

Ông Noel rơi nước mắt:

- Ta biết Emilie ơi! Ta biết! Con là và những bạn xấu số của con là những đứa bé ngoan dưới trần vì vậy giờ đây chúng con được lên Thiên Đàng với ta.

- Ông ơi, con không muốn lên Thiên Đàng! Con chỉ muốn ở với cha mẹ và anh em con để đi học và xem cây Noel ngày lễ tới này thôi!

Ông Noel nghe Emilie nói mà lòng quặn thắt:

- Con ơi ta biết vậy và biết là anh em và cha mẹ con buồn lắm. Ông muốn nói với con điều này là Trời đã định số phàn của các con phải chịu như vậy để con người biết thương yêu nhau hơn và biết quý những gì mình đang có.

- Như vậy là sao ông? Con không hiểu? Emilie hỏi.

- Con à mỗi người sinh ra đều có số phần không ai muốn được theo ý mình nhưng mỗi cuộc đời mang theo nó một ý nghĩa và đóng một vai trò mà Thượng Đế giao cho.


Như các con đây mới sinh ra đời được sáu bảy năm mà phải bị lấy đi mạng sống một các tàn nhẫn như vậy phải là do theo ý Trời định.

Đầu tiên là số phần con ở trần thế chỉ có được bấy nhiêu năm và các con bị chết một cách oan uổng và kinh khiếp là để thức tỉnh con người vì chỉ biết chạy theo vật chất và ham muốn thấp hèn mà quên đi những người thân và gía trị của cuộc sống trong từng ngày. Các con đã hy sinh cuộc sống của mình để làm việc đánh thức lương tri con người đó Emilie à.

- Nhưng ông ơi con thương cha mẹ, anh em, bạn con và cô giáo lắm. Emilie khóc.

- Ông biết là con nhớ cha mẹ anh em và bạn bè cùng thấy cô lắm nhưng ông nói để cho con mừng là rồi con sẽ được gặp lại họ hết ở trên cỏi Thiên Đường này. Chẳng những vậy mà ngay giờ đây con sẽ gặp lại mười chín bạn con bị chết cùng này và cả sáu cô và bà hiệu trưởng đang chờ con.

- Thiệt hả ông? Con cảm ơn ông quá. Emilie reo lên.

- Không phải chỉ có vậy mà con sẽ thấy một cây Noel đẹp chưa từng có ở dưới trần như con mong muốn trước khi qua đời và vô số quà mà con và các bạn con sẽ được mở ra trong ngày Giáng Sinh đó!

- Thiệt vậy hả ông? Thôi con hết buồn rồi ông! Ông dẫn con vào để con gặp bạn con và các cô giáo đi ông.

Emilie tung tăng nắm tay Ông Noel bước qua cổng Thiên Đàng trong tiếng ca vang của các vị thiên thần.

Xin thương nhau thật nhiều và nhận biết ra rằng cuộc sống thật là mỏng manh. Tưởng niệm Emile và các em bị thảm sát cùng các nhà giáo dục đã hy sinh đời mình cho thế hệ tương lai.

Trương Tấn Thành

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,396,689
Tôi không là dân của nước Mỹ, chưa hề đến được nước Mỹ
Theo bài viết, tác giả là cư dân Berry Hill, một thành phố nhỏ thuộc tiểu bang Tennessee. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên cũng cho thấy cách viết nhẹ nhàng, hiểu biết. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và vui lòng bổ tục tiểu sử và địa chỉ thư tín.
Đầu tháng 12/2010, em dâu ở Florida gọi báo tin cuối năm nay gả con gái
Sương Nguyễn là một trong những tác giả được đề cử nhận Giải Thưởng Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2011 nhưng û cho biết bà không thể dự lễ phát giải ngày 31 Tháng Bẩy sắp tới. Sau đây là tiểu sử do tác giả tự sơ lược, “Tôi năm nay 57 tuổi, em gái của nhà văn Nguyễn Mộng Giác, nguyên giáo sinh Sư Phạm Qui Nhơn năm 1975. Sau năm 1975 làm giáo viên lưu dụng trường Quang Trung Tây Sơn. Năm 1983 vượt biên sang Mỹ ở tại Houston làm nghề bán tạp hóa. Năm 2005 tôi bị bệnh nan y Parkinson không thể buôn bán được nữa, tôi ở nhà lãnh trợ cấp tàn tật
Tác giả thuộc lớp tuổi 50 hiện là cư dân tiểu bang Oregon, làm nghề giữ người già và tàn tật của Washington County ở Salem, Oregon. Với bài viết về nước Mỹ đầu tiênø, truyện kể "Ông Ngoại Của Thu Đi Lấy Vợ," Châu Hà đã nhận giải thưởng đặc biệt năm 1010. Sau đây, bài mới nhất của bà kể về mùa hè, mùa tan trường ở miền Nam California.
Mở nắp thùng thư ra, nghiêng đầu ngó xem có con cắc kè nào trong đó không
Hai đội banh bắt đầu dàn trận, cầu thủ bước vào các vị trí chiến lược của mình
Ông bà Thẩm đi làm chung hãng đã lâu năm vì bà không biết lái xe, rồi thì ngày ấy đã đến
Năm 1985, tôi ra khỏi tù cải tạo
Tôi vừa bước vào cửa tiệm thực phẩm Việt quen thuộc
Nhạc sĩ Cung Tiến