Hôm nay,  

Cái "ALARM"

25/12/201200:00:00(Xem: 234328)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng một bài viết ngắn. Mong Y Châu tiếp tục viết, bổ túc dùm mấy dòng sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

Những buổi bình minh còn đọng hơi sương,vầng dương ửng hồng báo hiệu một ngày mới hay lúc hoàng hôn, ráng chiều buông nhẹ, đàn chim hối hả tìm về tổ ấm, màn đêm bắt đầu phủ trùm vạn vật.Giữa lúc giao thời:bóng tối-ánh sáng hay ánh sáng-bóng tối ấy bà Năm thường đi ra khu vực nghĩa địa để thăm viếng phần mộ của tổ tiên, ông bà.Đây là thời điểm linh thiêng nhất trong ngày mà người sống có thể "thông linh" được với người khuất mặt. Bà Năm nói sau khi "thông linh" bà lâng lâng như người trở về từ vùng đất lạ; đâu có quỉ ma gì!

Nhưng đâu phải ai cũng gan dạ đi "thông linh" như bà.Sự vận hành của vũ trụ mưa cuồng thác lũ làm con người cảm thấy mình quá bé nhỏ trước thiên nhiên, hoảng sợ.Nhưng có những nỗi sợ lạ lùng.Có người cao to dềnh dàng gặp cái gì cũng sợ sệt, từ cái to lớn đến nhỏ xíu, thậm chí con mèo, con chuột cũng sợ.Con chuột con mới sanh ra đỏ hói, cặp mắt chưa mở, cái đầu quơ quơ, bốn cái chân ngọ ngoậy thật ngộ nghĩnh, nếu có người đùa dai bắt đưa cho, họ sẽ...ngất xỉu.Âu cũng là "tuơng sanh tương khắc", có ai muốn được đâu à.

Đầu thâp niên 90, bà Năm cùng con cháu đi định cư ở bên kia bờ Thái bình Dương.Thấy thằng con cực khổ đi làm từ sáng đến chiều mới về, bà lấy con cá "rô mề", từ trong tủ lạnh ra cho tan đá, đem ra chiên.Chảo cá chiên vàng lửa reo vui, mùi dầu, mùi cá bốc lên thơm phức cả nhà.Chắc là thằng con trai đi làm về sẽ khen bà:"món cá chiên gia truyền ngày xưa của má rất hợp khẩu vị của con".Nếu có thêm món gỏi bóp sổi:bông súng và điên điển thì giống y chang như buổi cơm tối ở quê nhà, nghĩ tới đây bà Năm lâng lâng sung sướng...

Bỗng nhiên mấy cái "alarm" ở trong nhà đồng loạt kêu ầm lên, mấy đứa con cháu trong phòng chạy túa ra xuống nhà bếp.Đứa lo mở cửa cái, đứa lo mở cửa sổ, đứa thì mở quạt máy, lấy cái khăn quạt lấy quạt để cái "alarm" ở trần nhà.Một lúc sau nó mới chịu êm, hết kêu.


Thời gian qua thật nhanh bà quen dần với lối sinh hoạt của xứ nầy.Trong cái hay nào cũng có cái dở, trong cái dở nào cũng có cái hay dù ít hay nhiều, có gì hoàn hảo đâu.Bà chia sẻ những buồn vui cùng đàn con cháu ở xứ sở tạm dung thân thương nầy.Không biết tự lúc nào mà bà, người không sợ quỉ ma lại sợ tiếng hụ còi của xe cứu thương, cứu hỏa, tiếng kêu của cái "alarm".

Bà Năm cầm mân mê cái "alarm" mà thằng con mới vừa mua cho bà.Nó nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay, giống như món đồ chơi của mấy đứa cháu của bà mua ở cửa hàng"toys R us", nhưng công dụng vô song.Trong trường hợp khẩn cấp không cần phải gọi cấp cứu cho lâu lắc, khỏi cần phải giải thích nọ kia, khỏi cần phải đọc đia chỉ nhà, ...Khi hữu sự chỉ cần bấm cái nút"đo đỏ" là có người của công ty, trực 24/24 tới ngay tức thì.Bà khen thằng con, nó làm việc gì cũng vậy, rất chu đáo có nó là bà an tâm, giống như tía của nó như đúc, giao tế rộng rãi, hoạt bát, nói chuyện có duyên...Người Mỹ cũng giỏi thiệt, chế những cái lớn trên trời như phi thuyền, phi cơ...mà còn chế ra những cái nhỏ chỉ...như cái "alarm" tiện ích vô cùng.Đang thả hồn mơ màng...vô tình bà Năm đụng mạnh vào cái nút "đo đỏ" làm nó kêu lên, kéo bà trở về thực tại.

Cái máy nó nói một tràng tiếng Mỹ, bà chỉ nghe được có tiếng HELLO.Bà phát hoảng, chạy tìm người giúp, trong nhà thì từ sáng sớm đâu còn ai. Bà chạy ra khỏi nhà tìm người giúp, vắng bóng.Bà hết chạy ra rồi chạy vô, lại thăm cái "alarm", nó càng hăng, nói liên tục.Bà xanh mặt, mệt lã...ngã ra bất tỉnh.Khi bà tỉnh lại thì đang nằm trong phòng cấp cứu.

Bữa sau vào lúc ăn tối có đầy đủ người trong gia đình, đứa con bà nói là đã "cancel" cái"alarm".Vì công ty chưa có chương trình tiếng Việt, nó nói"sorry", một thời gian nữa, có nhiều người Việt mua cái"alarm" nó sẽ cho biết, xin hãy chờ...

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,990,492
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, 2000, nhận giải bán kết năm 2001, thêm giải Việt Bút 2010, và đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết từ ba năm qua. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, Lê Thị, -cư dân Chicago, 35 tuổi- gửi 7 bài và trở thành tác giả nhận giải Chung Kết 2012 với những tự sự khác thường về đề tài đồng tính. Sau đó mọi người mới biết Lê Thị là bút hiệu của Calvin Trần, nhà thiết kế thời trang gốc Việt nổi tiếng trong dòng chính.
Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể, từng nhận giải "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất" Viết Về Nước Mỹ 2005. Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại vùng Chicago, Hoa Kỳ, ông là chuyên gia bệnh tâm thần, và đã thành lập một câu lạc bộ đặc biệt để trợ giúp nhiều đồng hương và cựu chiến sĩ VNCH, cựu tù nhân cộng sản. Bài mới viết là một đoạn Hồi Ký Hậu Chiến của một Bác sĩ Phẫu Thuật, mang tên “Thiên Lý và Vô Tận”.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của ông được phổ biến đúng ngày đầu năm dương lịch 2014. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng chúc tác giả và bạn đọc, bạn viết một năm mới an lành.
Tác giả là một nhà thơ quân đội. Trước 1975, ông là một sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ những năm đầu tiên, Phạm Hồng Ân đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài viết mới của ông được phổ biến đúng ngày đầu năm dương lịch 2014. Việt Báo Viết Về Nước Mỹ trân trọng chúc tác giả và bạn đọc, bạn viết một năm mới an lành.
Tác giả 65 tuổi, định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O., tự sơ luợc về mình “22 năm dạy học trong nước, 22 năm làm “culi job” trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết thứ chín của tác giả.
Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua. Ông đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ 2013 với bài viết đầu tiên và cũng là bài duy nhất trong năm, kể về một gia đình có ba tôn giáo lớn của thế giới kết hợp: Một con dâu Thiên Chúa Giáo, một rể đạo Phật, một rể đạo Muslim, nhưng tất cả thuận hoà và đạo ai nấy giữ, các gia đình liên hệ đều tôn trọng tín ngưỡng của nhau. Bài thứ hai, ông viết về phở. Sau đây là bài viết thứ ba.
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80’ khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, cô nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005 với bài viết “Tháng Tư, Còn Đó Ngậm Ngùi,” kể về tình gia đình chung thuỷ của người Việt tị nạn tại Hoa Kỳ. Bài mới của Diệu Hương được viết để tiễn đưa ca nhạc sĩ Việt Dzũng, người cô chưa từng gặp.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng dự phần chủ biên một số báo Việt ngữ địa phương. Góp bài với Việt Báo từ nhiều năm, ông vừa nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Mới tuần trước, Phan đã có bài “Mùa Lễ”, và nay là bài viết ngay ngày lễ Giáng Sinh 2014.
Nhạc sĩ Cung Tiến