Hôm nay,  

Cái "ALARM"

25/12/201200:00:00(Xem: 234287)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng một bài viết ngắn. Mong Y Châu tiếp tục viết, bổ túc dùm mấy dòng sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.

Những buổi bình minh còn đọng hơi sương,vầng dương ửng hồng báo hiệu một ngày mới hay lúc hoàng hôn, ráng chiều buông nhẹ, đàn chim hối hả tìm về tổ ấm, màn đêm bắt đầu phủ trùm vạn vật.Giữa lúc giao thời:bóng tối-ánh sáng hay ánh sáng-bóng tối ấy bà Năm thường đi ra khu vực nghĩa địa để thăm viếng phần mộ của tổ tiên, ông bà.Đây là thời điểm linh thiêng nhất trong ngày mà người sống có thể "thông linh" được với người khuất mặt. Bà Năm nói sau khi "thông linh" bà lâng lâng như người trở về từ vùng đất lạ; đâu có quỉ ma gì!

Nhưng đâu phải ai cũng gan dạ đi "thông linh" như bà.Sự vận hành của vũ trụ mưa cuồng thác lũ làm con người cảm thấy mình quá bé nhỏ trước thiên nhiên, hoảng sợ.Nhưng có những nỗi sợ lạ lùng.Có người cao to dềnh dàng gặp cái gì cũng sợ sệt, từ cái to lớn đến nhỏ xíu, thậm chí con mèo, con chuột cũng sợ.Con chuột con mới sanh ra đỏ hói, cặp mắt chưa mở, cái đầu quơ quơ, bốn cái chân ngọ ngoậy thật ngộ nghĩnh, nếu có người đùa dai bắt đưa cho, họ sẽ...ngất xỉu.Âu cũng là "tuơng sanh tương khắc", có ai muốn được đâu à.

Đầu thâp niên 90, bà Năm cùng con cháu đi định cư ở bên kia bờ Thái bình Dương.Thấy thằng con cực khổ đi làm từ sáng đến chiều mới về, bà lấy con cá "rô mề", từ trong tủ lạnh ra cho tan đá, đem ra chiên.Chảo cá chiên vàng lửa reo vui, mùi dầu, mùi cá bốc lên thơm phức cả nhà.Chắc là thằng con trai đi làm về sẽ khen bà:"món cá chiên gia truyền ngày xưa của má rất hợp khẩu vị của con".Nếu có thêm món gỏi bóp sổi:bông súng và điên điển thì giống y chang như buổi cơm tối ở quê nhà, nghĩ tới đây bà Năm lâng lâng sung sướng...

Bỗng nhiên mấy cái "alarm" ở trong nhà đồng loạt kêu ầm lên, mấy đứa con cháu trong phòng chạy túa ra xuống nhà bếp.Đứa lo mở cửa cái, đứa lo mở cửa sổ, đứa thì mở quạt máy, lấy cái khăn quạt lấy quạt để cái "alarm" ở trần nhà.Một lúc sau nó mới chịu êm, hết kêu.


Thời gian qua thật nhanh bà quen dần với lối sinh hoạt của xứ nầy.Trong cái hay nào cũng có cái dở, trong cái dở nào cũng có cái hay dù ít hay nhiều, có gì hoàn hảo đâu.Bà chia sẻ những buồn vui cùng đàn con cháu ở xứ sở tạm dung thân thương nầy.Không biết tự lúc nào mà bà, người không sợ quỉ ma lại sợ tiếng hụ còi của xe cứu thương, cứu hỏa, tiếng kêu của cái "alarm".

Bà Năm cầm mân mê cái "alarm" mà thằng con mới vừa mua cho bà.Nó nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng bàn tay, giống như món đồ chơi của mấy đứa cháu của bà mua ở cửa hàng"toys R us", nhưng công dụng vô song.Trong trường hợp khẩn cấp không cần phải gọi cấp cứu cho lâu lắc, khỏi cần phải giải thích nọ kia, khỏi cần phải đọc đia chỉ nhà, ...Khi hữu sự chỉ cần bấm cái nút"đo đỏ" là có người của công ty, trực 24/24 tới ngay tức thì.Bà khen thằng con, nó làm việc gì cũng vậy, rất chu đáo có nó là bà an tâm, giống như tía của nó như đúc, giao tế rộng rãi, hoạt bát, nói chuyện có duyên...Người Mỹ cũng giỏi thiệt, chế những cái lớn trên trời như phi thuyền, phi cơ...mà còn chế ra những cái nhỏ chỉ...như cái "alarm" tiện ích vô cùng.Đang thả hồn mơ màng...vô tình bà Năm đụng mạnh vào cái nút "đo đỏ" làm nó kêu lên, kéo bà trở về thực tại.

Cái máy nó nói một tràng tiếng Mỹ, bà chỉ nghe được có tiếng HELLO.Bà phát hoảng, chạy tìm người giúp, trong nhà thì từ sáng sớm đâu còn ai. Bà chạy ra khỏi nhà tìm người giúp, vắng bóng.Bà hết chạy ra rồi chạy vô, lại thăm cái "alarm", nó càng hăng, nói liên tục.Bà xanh mặt, mệt lã...ngã ra bất tỉnh.Khi bà tỉnh lại thì đang nằm trong phòng cấp cứu.

Bữa sau vào lúc ăn tối có đầy đủ người trong gia đình, đứa con bà nói là đã "cancel" cái"alarm".Vì công ty chưa có chương trình tiếng Việt, nó nói"sorry", một thời gian nữa, có nhiều người Việt mua cái"alarm" nó sẽ cho biết, xin hãy chờ...

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,502,791
Sau 26 năm trong binh chủng Hải Quân, tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ và hăng say. Tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ mới trong 30 tháng, trên hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson (CVN-70) hiện đang rẽ sóng trong vùng biển Úc Đại Lợi.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã dược 20 năm. Nghề nghiệp: Nails salon s owner tại Culver City, California, và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Tom Tom sẽ tiếp tục viết.
Đây là bài thứ tư của Lê Thị, một cư dân Chicago, 35 tuổi,. Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” “Lựa Chọn Sinh Tử” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ ba của “người bị trời đày.”
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ. Cô đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII nhiều bài viết đặc biệt và sau đây là bài mới nhất.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, Martin Vu, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn, online từ 05/30/2012, đã gần 6,000 lượt người đọc. Bài thứ hai của Tuyết Phong là truyện ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Nhân ngày Fathers Day 2012, xin mời đọc chuyện kể của người con lai Mỹ-Việt, về một ông bố nuôi cựu chiến binh Mỹ và người Mẹ từ Việt Nam sang Mỹ tìm con. Tác giả hiện là một bác sĩ gia đình làm việc ở San Bernadino count, CA., cho biết ông rời Vietnam năm 1992. Sau 7 tháng tại Phillipines, đến California vào năm 1993. "Mồ Côi" là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Vì không thể rời nhiệm sở tại Alice Springs, Northern Territory, Úc Châu, tác giả đã không thể trực tiếp dự buổi họp mặt nhận giải. Mãi tới, ba năm sau, 2011 lần đầu tiên, vị Linh mục nhà văn và Việt Báo mới có dịp gặp gỡ lần đầu. Sau đây là bài viết mới nhất của nhà văn linh mục nhân mùa Fathers Day: Chuyện một ông bố từng có ý nghĩ giết bà vợ phụ bạc.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông nhân dịp Fathers Day.
Nhạc sĩ Cung Tiến