Hôm nay,  

Con Dâu Mất Vì Bệnh Ung Thư

13/01/201300:00:00(Xem: 175620)
viet-ve-nuoc-my_190x135Trước 1975, tác giả là một nhà báo chuyên nghiệp tại Việt Nam, nhiều năm làm phóng viên chiến trường cho truyền hình quốc gia. Sau 1975, ông định cư tại San Diego đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ.

Sáng sớm thứ năm Jan-10-13, bầu trời San Diego ảm đạm mây dày đặc, bên ngòai khung cữa sổ mưa bay lất phất như ở Huế buồn chi lạ, vào thời khắc này thừơng ngày, Tôi phải làm việc ở SDNaVy Bay nhưng hôm nay Tôi đựơc phép nghỉ ba ngày vì con dâu Tôi qua đời bởi chứng bịnh “colon cancer”.

Bà xả còn ngủ, Tôi một mình quạnh quẽ trong căn nhà qúa rộng, lòng se sắt vì vừa mất mát ngừơi thân Tôi theo thói quen củ mỡ e mail ra đọc mới biết rằng có qúa nhiều thăm hỏi chia buồn với gia đình chúng tôi. Nếu phúc đáp cám ơn các tổ chức hội đòan hoặc từng ngừơi có thể cả ngày cũng chưa chắc đã xong.

Vậy thì hôm nay, mọi chuyện chạy chửa và tang lễ đã tạm xong Tôi mựơn bài viết này để trình bày sự kiện và nhân đó tỏ lòng trân trọng cám ơn cảm tạ sự qúi mến an ủi và thăm hỏi của họ hang nội ngọai, thầy cô, bạn bè, và nhiều hội đòan tổ chức thân hửu trên tòan thế giới.

Gia đình Tôi không có con gái, chỉ đựơc hai trai, cho nên vợ tôi rất thương hai cô con dâu như chính con đẻ.

Con trai Tôi, Chu Qúy Võ, cũng là “cancer survive”.Nó bị lymphoma và đã chửa lành hơn ba năm, trứơc ngày chính thức kết hôn với Christine cách đây hai năm.

Lần đầu tiên Võ đưa Christine vào trung tâm trị liệu cancer UCSD , mấy y tá nhận ra hỏi:

-OMG.Vo, you again…?

-No.My wife…

Ai nấy đều lắc đầu, bày tỏ không thể nào tin rằng sự thưc lại có thể xãy ra như vậy.Cả hai vợ chồng cùng bị cancer ở tuổi qúa trẻ là chuyện qúa hiếm hoi trong lịch sử y khoa UCSD.

Trong gia đình, khi Christine quyết định kết hôn với Võ, ai cũng bàn ra tán vào đều khen ngợi Christine là ngừơi phụ nử có “Trái Tim Vàng”.

Chính cha của Christine đã từng gọi cell phone cho vợ chồng tôi bày tỏ ý định muốn hủy bõ mọi chuyện khi nghe tin con trai tôi bị lymphoma.Tôi cho biết tụi nó cả hai trên 30 lớn cả rồi , tùy tụi nó thôi. Ba Christine cúp phone tức khắc.

Hai đứa lấy nhau chưa đầy năm.Và vì công ăn việc làm travel nhiều qúa nên cùng nhau quyết định vài năm sau mới có con, không ngờ khi ở Chicago, Christine phát giác bị colon cancer loại ác tính cực độc vào thời kỳ thứ 3.

Tụi nó quyết định di chuyển về San Diego để gần gia đình lo chửa chạy cho Christine.

Sau 6 tháng xong chemo và radiation, căn cứ qua thử nghiệm bác sỉ cho biết tin vui Christine cancer free.

Nhưng không ai ngờ chỉ chưa đầy ba tháng sau, non ba tuần tới ngày hẹn “First follow check up”, lối 2 tuần trứơc giáng sinh, Christine bị nhức đầu khủng khiếp phải khẩn cấp vô lại bịnh viện UCSD.

Lần này, Christine phải chịu giải phẩu đầu để tháo máu và nước tích tụ đè ép màn nảo bộ tạo ra tình trạng đau đớn.Từ đó sức khỏe Christine yếu dần không còn khả năng sinh tồn. Cuối cùng hội đồng y khoa UCSD cho phép gia đình làm theo nguyện vọng cuả Christine là “về nhà chờ chết”.

Cô dâu đầu mới mất sau newyear hai ngày tên Christine Trần-Chu, pháp danh Chân Tịnh hưởng dương 33 tuổi. Số tuổi còn qúa trẻ đễ biết chấp nhận “chết”.

Một lần khi còn tỉnh táo, gia đình vào thăm viếng, tự nhiên Christine hỏi hai ngừơi chị sinh đôi của bà xả tôi:

-Năm nay Dì Vàng, dì Đỏ bao nhiêu tuổi rồi…?

-Hỏi chi vậy? Tụi tao mới 65 thôi…!

Khỏanh khắc im lặng có phần nào ngột ngạt nối tiếp bởi một tiếng thở dài rỏ rệt và mọi ngừơi nghe rất rỏ giọng Christine nói bỏ lửng như một lời than thân trách phận rất là tội nghiệp:


-Mấy dì, mấy cậu, ông Ngoại còn sống… Con mới 33…!

-Không sao đâu con, đừng nghĩ bậy, nằm đây vài bửa, bác sỉ trị hết bịnh con về nhà sống lâu hơn…Mọi ngừơi cùng buột miệng.

Trong khi đó, chồng nó gục đầu vào từơng cố gắng che dấu nước mắt và đè nén nỗi bất bình, không đủ lời giãi thích đích xác nguyên nhân căn bịnh tai ác của vợ nó do nhóm bác sỉ UCSD trị liệu colon cancer đưa ra cho gia đình biết:xuất huyết và nước trong nảo tạo ra chứng nhức đầu là một căn bịnh khác.

Colon cancer thông thừơng tái phát chạy vào những bộ phận gan, phổi, dạ dày… ở gần ruột hơn là chạy lên não bộ.

Tôi đứng lặng ngừơi cảm giác hụt hẩng , mất mát không thể nào tránh khỏi và qúa khó để diễn tả nói được thành lời với mọi ngừơi có mặt trong phòng ICU.

VN mình thừơng hay che dấu ngừơi bịnh không bao giờ cho biết sự thực.

Bác sĩ Mỹ căn cứ vào kết qủa thử nghiệm y khoa, họp thảo luận rồi đưa ra giãi pháp trị liệu và đề nghị cái gì nên làm cái gì không nên làm để cho gia đình con bịnh chọn lựa.Cho nên Christine biết hết mọi chuyện mới thực đau lòng

Christine mất Jan-03-13, hai ngày sau sinh nhựt Võ 37 tuổi Jan-05-13.Dịp này, ông ngoại kêu Võ tới chơi để an ủi . Hai ông cháu nggồi chung sofa Võ than thở:

- Hoàn cảnh con giờ đây giống ông ngoại…Cả hai đều mất vợ…

Võ sinh ở Mỹ, vốn liếng tiếng Việt rất ít ỏi.Trong khi đó nhà Christine hòan toàn sinh sống theo tập tục địa phư ơng Rạch Gía VN. Có lẽ, Christine dạy Võ nói tiếng Việt để tịên giao tiếp với gia đình nhà vợ nên nó đã nói với ông ngọai câu trên.

Mọi ngừơi nhìn hai ông cháu chênh lệch tuổi tác cả nửa thế kỷ cùng một cảnh ngộ chết vợ, bỗng thấy chạnh lòng ái ngại bâng quơ. Tự nhiên, Ông ngoại phá lên cừơi:

- Đừng buồn cháu… Ông ngoại mất vợ nhưng có bầy con…Cháu mất vợ còn qúa trẻ may mà chưa có con….Từ từ sẽ nguôi ngoai…

Trong cùng thời gian này Ông Chú vợ Vĩnh Cơ qúa vãng ở OC. Tang lễ diễn ra cùng ngày với Christine:Jan-7 và 8-2013.

Vợ chồng tôi đành thất lể không thể kính viếng. Chỉ nhờ bà con chuyển lời nhắn lại.

Tiện đây xin gửi lời chia buồn với các cô chú trong đại gia đình hòang tộc, đồng thời nguyện cầu Ôn vãng sinh cực lạc quốc.

Tang lễ Christine rất nhiều nứơc mắt tiếc thương của mọi ngừơi quen biết Việt Mỷ. Nhiều thân bằng quyến thuộc, bạn bè bỏ công ăn việc làm từ NY, Chicago, Ohio, Atlanta, Florida, San Jose, Houston, Dallas, Las Vegas, Orange County…đã không ngại đừơng đất xa xôi bay về tham dự đám tang.

Body view lần cuối cùng đã chậm trễ hơn dự định vì không ai nở nào nói lời chào biệt một cách nhanh chóng. Sự thương tiếc đã biểu lộ một cách qúa rõ ràng càng làm Võ khó lòng ngăn nứơc mắt, dù đã hứa là không khóc để Christine ra đi thanh thản “RIP”.

Trong cảnh tử biệt tiếc thương, lời kinh cầu nguyện phật A Di Đà tiếp dẫn vong linh Chritine về cỏi tịnh độ do thượng tọa trụ trì chùa Vạn Hạnh SD chủ xứơng đã có tác dụng làm dịu bớt sự đau khổ tột cùng của gia đình đôi bên.Xin cám ơn thầy Thiện Ngộ và ban hộ niệm chùa Vạn Hạnh.

Theo ý nguyện của Christine để lại “tất cả donation đóng góp đựơc chuyển tới cancer society”. Và di ảnh đưa về chùa Vạn Hạnh thờ chung với bà ngoại của Võ.

Với tư cách ngừơi cha Tôi xin cám ơn tất cả những ngừơi đến dự hai ngày tang lễ Christine và luôn cả mọi thăm hỏi chia buồn qua internet của nhiều ngừơi khác.Mọi sơ xuất, thiếu sót xin vui lòng hỉ xả.

Một lần nửa gia đình ba me và Võ: Vô Cùng Thương Tiếc Vĩnh Biệt Christine Trần-Chu.

Chu Mai- Thượng Châu

Ý kiến bạn đọc
20/01/201318:36:34
Khách
Ăn uống kiểu gì mà bị bịnh đó vậy.
13/01/201316:22:50
Khách
Xin thành thật chia buồn cùng gia đình ông.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,955,476
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến