Hôm nay,  

Sô Cô La

18/01/201300:00:00(Xem: 279053)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ và được bạn viết bạn đọc rất quý mến. Ông và gia đình hiện là cư dân San Jose. Mời đọc bài mới.

1. Sô cô la

Một sáng vô sở, mới tới bàn làm việc, tôi đã thấy một bịch kẹo Chocolate trên bàn do cô bạn làm việc kế bên mới đi vacation về cho.

Cô cùng gia đình đi chơi Disneyland dưới miền nam Cali nên mới có kẹo Chocolate có hình Mickey và Minnie đem về tặng các đồng nghiệp láng giềng chung quanh.

Chocolate thì khi nào cũng hết xẩy rồi mặc dù tôi chỉ có thể nhâm nhi chút ít cho vui thôi. Đang phải giới hạn đồ ngọt. Bác sĩ dặn vậy. Nhưng những thỏi chocolate này thật là đặc biệt. Nó đang gợi lại tôi một kỷ niệm nho nhỏ vui vui…

Tôi được khoàng 6,7 tuổi, chắc đang học lớp một hay lớp hai không nhớ rõ. Lúc đó lính Mỹ mới ào ạt vào Việt Nam. Một hôm đang đứng chơi ngoài đường thì một người lính Mỹ tới đưa tôi mảnh giấy có ghi tên và địa chỉ một người trong xóm mà tôi biết. Đó là lần đầu tiên tôi tiếp cận với một người ngoại quốc. Anh nói một tràng, và dĩ nhiên là tôi đâu hiểu ất giáp gì, nhưng cũng đoán là anh muốn kiếm nhà và người có tên trên tờ giấy. Tôi dẫn người lính Mỹ tới tận nơi. Xong xuôi đang định quay đi, anh ta gọi lại và lấy trong túi ra cho tôi … một đồng tiền vàng.

Vâng, tôi thực sự nghĩ đây là một đồng tiền vàng. Giống y chang như cái hình bạn thấy trên đây của cô bạn Debbie cho tôi sáng nay. Chỉ khác là nó toàn đặc một maù vàng và không có hình gì cả, giống như đúc một… đồng tiền vàng. Lúc đó tôi hoàn toàn không biết trên đời này có một thứ gọi là sô cô la. Tính tôi lại hay tưởng tượng. Tôi tưởng như một câu chuyện cổ tích nào đó thường có ông tiên biến thành người nghèo khó để thử nếu gặp người tốt bụng chịu giúp người khác, sẽ trả ơn bằng …một kho tàng chẳng hạn.

Cho nên tôi nghĩ rằng đây là một đồng tiền vàng, là một kho tàng nhỏ chứ chẳng chơi, quý lắm, phải giữ gìn cẩn thận và nhứt định không cho ai biết.

Nhưng tôi giữ đồng tiền vàng đó chưa được một ngày thì bỗng thấy nó mềm dần và có một chất nước nâu nâu đen đen ứa ra. Trời ơi sao mà thơm quá. Một mùi thơm lạ lùng. Tôi lấy ngón tay quệt và sau khi lưỡng lự mấy giây, đưa lên miệng liếm một phát.

Ngon và ngọt quá chừng luôn! Tôi chợt hiểu. Té ra không phải tiên cho tôi kho tàng vì tôi còn nhỏ đâu cần tiền nhiều làm gì? Chắc là tiên đã cho tôi thần dược. Phải, chỉ có thần dược, thuốc tiên thì mới ngon ngọt như vậy chứ? Thuốc tiên này chắc chắn sẽ khiến tôi trở thành thông minh như mấy ông Trạng Nguyên ngày xưa, hoặc sẽ làm cho tôi khoẻ như Hec-quyn trong phim cinê vậy.

Thuốc tiên nên không phải dễ mà lấy ra được đâu nha. Tôi phải loay hoay một hồi lâu mới kiếm được cái khe để tách đồng tiền vàng thành hai mảnh, và phải thật khéo không là đổ hết ra ngoài. Bên trong, món thuốc tiên của tôi sềnh sệch nữa đặc nữa nước thơm lừng lựng. Tôi kiếm một chỗ kín ngồi, rồi dùng ngón tay chấm- mút, chấm- mút một hơi sạch sành sanh không còn một chút vết tích nào. Hai mảnh đồng tiền vàng không cần rửa cũng sạch sẽ láng coóng. Tôi vuốt lại cho thẳng và ghép trở lại như cũ. Chỉ khác là bây giờ nó nhẹ tênh vì bên trong không còn gì cả.

Mấy ngày sau tôi chờ hoài mà thấy mình hình như cũng còn …ngu như cũ, mà sức khoẻ thì vẫn …yếu như sên. Tôi nghi ngờ mang đồng tiền vàng trống bụng đi hỏi mới biết nào có tiên phật chi mô, là SÔ CÔ LA Mỹ. Tôi thất vọng lắm, nhưng dù sao cũng còn chút an ủi có thể khoe với tụi bạn chung xóm là tôi đã thưởng thức món Sô Cô La nổi tiếng của Mỹ rồi.

Kể cho Debbie, người tặng tôi mấy thỏi Chocolate đặc biệt mua từ Disneyland về câu chuyện này. Cô ấy cười ngất nhìn tôi và nói

- Mày biết không , ba tao là cựu chiến binh Việt Nam đó chứ, Ông ấy ở VN cả năm đánh nhau với Vi Xi rồi bị thương nên giải ngũ về nước, mới lấy má tao và sinh ra tao.

Lần đầu tiên tôi nghe Debbie thố lộ việc này.

Nó bỗng nhìn tôi ra vẻ quan trọng nói tiếp

- Mà này Thai, mày nghĩ có khi nào người cho mày cái “đồng tiền vàng” đó là…ba tao không?

Tôi suýt bật cười thành tiếng. Debbie sanh sau đẻ muộn, không biết là có đến mấy trăm ngàn lính Mỹ ở Việt Nam thời đó

- Để tao nhớ lại xem…dám lắm à. Ông ấy cũng trắng và cao giống mày.

Debbie bật cười lớn

-Haha ha! vậy là mày nhớ lộn rồi. Ba tao lùn beo à…

Ok!

Dù sao cũng rất cám ơn đồng nghiệp Debbie đi chơi xa vẫn nhớ mua quà về mấy thỏi sô cô la ngon tuyệt, và đã cho tôi một thoáng nhớ về quãng đời hồn nhiên của tuổi ấu thơ.

Thúy Kiều- Thúy Vân…

Tình cờ tôi đọc đâu đó trên một tờ báo của Mỹ, có mục “You Write” , nói theo tiếng Việt mình là “Bạn viết”, tức là những bài viết do chính độc giả gởi vào. Dĩ nhiên không phải ai viết gì họ cũng đăng. Phải là những câu chuyện người thật, việc thật. Viết ngắn gọn , và phải rất xúc tích, đặc biệt.

Câu chuyện sau đây của một nữ độc giả tên là Kathy kể được chọn đăng, khá độc đáo. Tựa đề của câu chuyện là “ The best answer”, câu trả lời hay nhứt.

Muà lễ Thanksgiving vừa qua, nàng Kathy cùng chồng tên là Tom về nhà bố mẹ ở tiểu bang kế cận đề dự lễ Tạ Ơn cùng gia đình như truyền thống của hầu hết người Mỹ. Tất cả anh chị em của cô cùng hứa hẹn về thăm bố mẹ trong dịp lễ này.

Bữa ăn sum họp đúng ngày lễ thật là rộn ràng và vui vẻ. Anh chị em lưu lạc bốn phương trời lâu lâu mới có dịp tụ hội để hàn huyên tâm sự, và nhất là dịp lễ Tạ Ơn thì không thể thiếu món Gà Tây Nướng độc đáo của mẹ cô. Chàng rể Tom ăn một bụng cành hông và khen không tiềc lời. Đến cuối tiệc, cô em út bỗng bắt chuyện hỏi anh rể “Đồ ăn ngon chứ, anh Tom ?”- “Hết xẩy, số một, number one” Chàng thành thực trả lời. “Chị Kathy nướng gà tây cũng ngon lắm, phải không?” “Hết xẩy, số một, number one” chàng thuận miệng một cách cũng rất thành thực vì nàng Kathy quả cũng là một tay cao thủ thượng thừa trong bếp không sai.

Cô em út hỏi tiếp luôn “A, cả hai người đều number one, vậy theo anh giữa chị Kathy va Mẹ, ai nướng gà tây ngon hơn? Ai mới thiệt là number one?”

Cả nhà đang chuyện trò vui vẻ bỗng ngưng lại vì câu hỏi bất ngờ của cô út, và cùng nhau chờ câu trả lời của chàng. Kẹt dữ a! Trả lời kiểu nào cũng thua. Sau vài giây suy nghĩ, Tom nói: “ Anh nghĩ rằng Kathy đã học hết nghề của mẹ từ lâu rối..” và quay sang nhạc mẫu, chàng tiếp “Cám ơn mẹ đã cho con một người vợ tuyệt vời” Mẹ nàng cười tươi như hoa nở mùa Xuân trong khi nàng chỉ muốn gục đầu vào vai chồng khóc vì cảm động. Trong cả triệu năm (dịch nguyên văn: in a million years), nàng Kathy không bao giờ nghĩ ông chồng thiệt thà của mình có thể thốt ra một câu trả lời độc đáo đến như vậy.”

Tôi vui miệng kể lại cho vợ nghe câu chuyện trên cũng trúng dịp đang lái xe chở vợ con về nhà Ngoại dự lễ Giáng Sinh vừa rồi. Đây là dịp con cháu, anh em đại gia đình sum họp hằng năm.

Nghe xong, nàng bỗng cắc cớ quay sang tôi hỏi

- Anh nè, thí dụ thôi nghe. Nếu chút nữa ăn xong mà có đứa hỏi anh câu giống vậy, thì anh…trả lời sao?

Ơ hay, còn câu trả lời nào hay hơn nữa:

- Dễ ợt,thì anh sẽ trả lời: H. đã học hết nghề của mẹ từ lâu rồi. Cám ơn mẹ đã cho con một người vợ hết xẩy.

Nàng khoái lắm, tôi biết, cười khúc khích, nhưng vẫn giả bộ nói

- Đồ ba xạo!

Xe vẫn chạy. Nàng suy nghĩ gì đó mấy giây, quay qua vặn vẹo tiếp

- Nhưng mà bây giờ giữa anh và em thôi, hỏi thiệt, lỡ có đứa nào hỏi như vậy, thì anh sẽ trả lời…sao? Hỏng có nói lại câu hồi nãy!

- Hưừmmm-khó nha !-Anh thì anh sẽ nói như vầy: Nói về mục nấu ăn thì Mẹ và em cũng như là..là…là ..Thúy Kiều - Thúy Vân, mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười, không phân biệt được…Đó, chịu chưa?

Vợ lại bật cười nghiêng ngửa một lần nữa.

Tôi tưởng đã yên, cô ấy bỗng nín cười, nói

- Vậy em là Thúy Vân hay Thúy Kiều?

Thai NC

Ý kiến bạn đọc
19/01/201304:37:48
Khách
Anh Thái NC viết truyện thật là nhẹ nhàng mà dí dỏm, dễ thương.
19/01/201302:54:58
Khách
Chào tác giả
Phải nói ông viết vui quá, đọc mà cười một cách sảng khoái, rất tốt cho sức khoẻ mọi người "một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ" mà lỵ.
Cám ơn nhiều nhiều
23/01/201303:54:33
Khách
Cám ơn Khôi An và Hai Hoang.
Rất hân hạnh.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,064,653
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến