Hôm nay,  

Cô giáo Victoria Soto

20/01/201300:00:00(Xem: 256957)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục và trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

Trong vụ thảm sát cac em bé học sinh và các nhà giáo dục ở trường Sandy Hook, New Town, tiểu bang Connecticut, cô giáo trẻ hai mươi bảy tuổi tên Victoria Soto đã hy sinh để cố bảo vệ cho các em khi tên hung thủ xông vào lớp của mình bắn giết bừa bải.

… Thứ Sáu 14 tây tháng Mười Hai, 2012

Cô giáo Victoria vừa lái xe đền trường vừa vẽ trong đầu ra hoạt động trong lớp trong ngày. Cô Victoria là một trong những cô thầy trong trường. Cô là một người con tốt trong gia đình, sống hoà hợp với mọi người và đầy nhiệt tâm trong nghề dạy trẻ của mình.

… Sáng hôm nay mình sẽ dạy cho các em bài học về mẫu tự thế nào để các em dễ nhớ. Còn các em chậm thì mình sẽ tách ra để người phụ lớp kèm riêng để có thể theo kịp với các bạn. Sau đó mình sẽ cho các em tập cắt và ráp và so sánh các mẫu hình để tập óc nhận xét và luyện sự khéo léo trong việc sử dụng bàn tay của các em.

Xe tới trường.

Cô Victoria bước vào phòng chứa trợ huấn cụ , bật đèn lên, vì cô là người đến trường sớm, tìm các thứ cần dùng như giấy màu, kéo, keo dán … cho buổi dạy hôm nay.

Sáng thứ Sáu 14 tây tại nhà bà Lanza

Sáng nay bà Lanza bước ra khỏi phòng ngủ ra nhà bếp, bà sống một mình sau khi ly thân với chồng với đứa con trai trên hai mươi tuổi tên Adam. Bà rất thích chơi súng và sưu tầm súng các loại. Bà chứa súng ngay trong nhà mình và thường chở Adam đi tập sử dụng súng.

Adam là một thanh niên dù thông minh có tính khí không được bình thường. Hắn ta ít giao thiệp và không cởi mở với mọi người. Sau khi đi học về hắn thường ở trong phòng suốt ngày và thường là để chơi games hơn là học. Điều này làm cho bà Lanza vừa lo ngại vừa rất bực mình. Bà luôn khiển trách Adam và lắm khi nặng lời với hắn. Mỗi lần như vậy không thấy hắn phản ứng gì mạnh mẻ chỉ cứ ở lì trong phònh suốt ngày.

Buổi sáng hôm đó sau khi có chuyện cãi nhau với chồng qua điện thoại bà trở nên thật bực dọc và mất bình tĩnh. Vừa thấy mặt Adam bà đã mắng như tát nước vào mặt hắn ta. Bà quăng ném ly chén xuống sàn nhà. Adam không nói gì chỉ trừng quắc mắt nhìn lại bà và bỏ vào phòng đóng sầm cữa lại. Bà nổi điên chạy đến vừa đập ầm ầm vào cửa phòng của hắn vừa tiếp tục mắng nhiếc hắn không tiếc lời. Bỗng cửa phòng mở mạnh ra. Adam đẩy mạnh bà LAnza qua bên, chúi nhũi. Hắn chạy ra kho chứa súng và trở vào với mấy khẩu súng bán tự dộng trên tay. Mắt hắn long lên, môi hắn mím lại, mặt xanh và lạnh như đồng. Hắn chĩa súng vào mặt bà Lanza và bóp cò vừa hét lên:

- Đi học! Đi học! Bà muốn tôi đi học hả? Lúc nào cũng học! Tôi sẽ đến trường học ngay bây giờ đây!

Bà Lanza ngã chết. Rồi như là bị quỷ nhập, hắn lên xe chạy ngay đến trường học gần nhà, trường tiểu học Sandy Hook.

Đậu xe xong, hắn cầm khẩu súng chạy thẳng vào trường. Khi bà hiệu trưởng chận hắn lại thì hắn nổ súng ngay vào người bà. Hắn chạy tiếp và mở cửa phòng học của cô Victoria. Lúc ấy cô Victoria đang dạy các em tạp đánh vần và nghe có tiếng súng nổ thì cô ngưng dạy ngay. Bỗng cữa phòng mở toang ra. Tên Adam đừng ngay trước cửa phòng, khẩu súng trên tay, mặt đằng đằng sát khí. Cô bảo bảo các em chạy ngay vào tụ lại ở một góc phòng, cô đứng che trước các em và hỏi:

- Anh muốm gì? Đây là các em lớp tiểu học, tôi là cô giáo!

Tên Adam chẳng trả lời, nổ nhiều loạt súng vào cô Victoria và các em. Cô và một vài em ngã xuống sàn. Số em còn lại la khóc kinh hoàng. Tên Lanza bỏ chạy sang lớp khác và tiếp tục bắn giết bừa bãi. Sau đó hắn tự quay súng vào tự giết mình. Khi cảnh sát và đội xung kích được gọi đến trường thì mọi sự đã trễ.

Có tất cả hai mươi em và sáu cô trong đó có bà hiệu trưởng bị giết.

Nghề giáo tuy không có được sự đãi ngộ tương xứng về vật chất nhưng hưởng được sự kính mến lớn lao của học sinh và phụ huynh cũng như của chúng ta. Một trong những lý do các thầy cô được sự kính mến đó là do sự tận tâm phát xuất từ lòng yêu nghề và sự tận tâm trong nghề dạy dỗ. Có lẽ nghề dạy học là một trong những nghề mà các thầy cô luôn luôn đem hết tâm trí để phục vụ cho học sinh của mình. Thức khuya để soạn bài, dậy sớm để đến trường chuẩn bị cho ngày dạy là việc mỗi ngày của các thầy cô. Tính ra thì thời gian dành cho bản thân và gia đình mình không còn là bao nhiêu. Phần thuởng lớn nhứt cho sự tận tâm đó là khi thấy học sinh của mình mỗi ngày một khá hơn và đạt được kết qủa trong việc học khả quan hơn.

Cô giáo trẻ Victoria cũng đem hết nhiệt tâm ra để dạy dỗ học trò của mình nhưng cô đã làm được một việc mà ít có ai làm được. Cô đã hy sinh mạng sống của mình để che chở và cứu mạng sống của học trò mình. Sự hy sinh mạng sống của cô đã tạo sự xúc động cao độ ở mọi người khi nhận ra rằng các thầy cô chẳng những tận tâm với việc dạy dỗ mà còn sẵn sàng hy sinh chính mình cho sự an toàn của con em của chúng ta.

Thời phong kiến khi xưa ở phương Đông ta đã liệt hạng “sư” trên cả phụ huynh để nhớ ơn dạy dỗ và để tôn trọng các thầy cô, giờ đây các cô giáo đã hy sinh ngay trong lớp học ở trường Sandy Hook, điều này làm chúng ta phải nghiêng mình cảm phục và cúi đầu cảm tạ những hy sinh cao cả đó. Với những hy sinh cao qúy đó thì có lẽ chúng ta nên liệt hạng lại thứ bậc để kính trọng mà theo đó “sư” phải đứng trên “quân” thật nhiều lần./.

Ý kiến bạn đọc
20/01/201318:46:07
Khách
xứ gì thấy mà chán, phải giải quyết tận gốc chứ bằng không thiếu niên chán đời xách súng từ đời này sang đời khác.
Đi nhà thờ, giáo lý gì mà giết người như ngoé.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,094,365
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến