Hôm nay,  

Cô giáo Victoria Soto

20/01/201300:00:00(Xem: 256971)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục và trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.

Trong vụ thảm sát cac em bé học sinh và các nhà giáo dục ở trường Sandy Hook, New Town, tiểu bang Connecticut, cô giáo trẻ hai mươi bảy tuổi tên Victoria Soto đã hy sinh để cố bảo vệ cho các em khi tên hung thủ xông vào lớp của mình bắn giết bừa bải.

… Thứ Sáu 14 tây tháng Mười Hai, 2012

Cô giáo Victoria vừa lái xe đền trường vừa vẽ trong đầu ra hoạt động trong lớp trong ngày. Cô Victoria là một trong những cô thầy trong trường. Cô là một người con tốt trong gia đình, sống hoà hợp với mọi người và đầy nhiệt tâm trong nghề dạy trẻ của mình.

… Sáng hôm nay mình sẽ dạy cho các em bài học về mẫu tự thế nào để các em dễ nhớ. Còn các em chậm thì mình sẽ tách ra để người phụ lớp kèm riêng để có thể theo kịp với các bạn. Sau đó mình sẽ cho các em tập cắt và ráp và so sánh các mẫu hình để tập óc nhận xét và luyện sự khéo léo trong việc sử dụng bàn tay của các em.

Xe tới trường.

Cô Victoria bước vào phòng chứa trợ huấn cụ , bật đèn lên, vì cô là người đến trường sớm, tìm các thứ cần dùng như giấy màu, kéo, keo dán … cho buổi dạy hôm nay.

Sáng thứ Sáu 14 tây tại nhà bà Lanza

Sáng nay bà Lanza bước ra khỏi phòng ngủ ra nhà bếp, bà sống một mình sau khi ly thân với chồng với đứa con trai trên hai mươi tuổi tên Adam. Bà rất thích chơi súng và sưu tầm súng các loại. Bà chứa súng ngay trong nhà mình và thường chở Adam đi tập sử dụng súng.

Adam là một thanh niên dù thông minh có tính khí không được bình thường. Hắn ta ít giao thiệp và không cởi mở với mọi người. Sau khi đi học về hắn thường ở trong phòng suốt ngày và thường là để chơi games hơn là học. Điều này làm cho bà Lanza vừa lo ngại vừa rất bực mình. Bà luôn khiển trách Adam và lắm khi nặng lời với hắn. Mỗi lần như vậy không thấy hắn phản ứng gì mạnh mẻ chỉ cứ ở lì trong phònh suốt ngày.

Buổi sáng hôm đó sau khi có chuyện cãi nhau với chồng qua điện thoại bà trở nên thật bực dọc và mất bình tĩnh. Vừa thấy mặt Adam bà đã mắng như tát nước vào mặt hắn ta. Bà quăng ném ly chén xuống sàn nhà. Adam không nói gì chỉ trừng quắc mắt nhìn lại bà và bỏ vào phòng đóng sầm cữa lại. Bà nổi điên chạy đến vừa đập ầm ầm vào cửa phòng của hắn vừa tiếp tục mắng nhiếc hắn không tiếc lời. Bỗng cửa phòng mở mạnh ra. Adam đẩy mạnh bà LAnza qua bên, chúi nhũi. Hắn chạy ra kho chứa súng và trở vào với mấy khẩu súng bán tự dộng trên tay. Mắt hắn long lên, môi hắn mím lại, mặt xanh và lạnh như đồng. Hắn chĩa súng vào mặt bà Lanza và bóp cò vừa hét lên:

- Đi học! Đi học! Bà muốn tôi đi học hả? Lúc nào cũng học! Tôi sẽ đến trường học ngay bây giờ đây!

Bà Lanza ngã chết. Rồi như là bị quỷ nhập, hắn lên xe chạy ngay đến trường học gần nhà, trường tiểu học Sandy Hook.

Đậu xe xong, hắn cầm khẩu súng chạy thẳng vào trường. Khi bà hiệu trưởng chận hắn lại thì hắn nổ súng ngay vào người bà. Hắn chạy tiếp và mở cửa phòng học của cô Victoria. Lúc ấy cô Victoria đang dạy các em tạp đánh vần và nghe có tiếng súng nổ thì cô ngưng dạy ngay. Bỗng cữa phòng mở toang ra. Tên Adam đừng ngay trước cửa phòng, khẩu súng trên tay, mặt đằng đằng sát khí. Cô bảo bảo các em chạy ngay vào tụ lại ở một góc phòng, cô đứng che trước các em và hỏi:

- Anh muốm gì? Đây là các em lớp tiểu học, tôi là cô giáo!

Tên Adam chẳng trả lời, nổ nhiều loạt súng vào cô Victoria và các em. Cô và một vài em ngã xuống sàn. Số em còn lại la khóc kinh hoàng. Tên Lanza bỏ chạy sang lớp khác và tiếp tục bắn giết bừa bãi. Sau đó hắn tự quay súng vào tự giết mình. Khi cảnh sát và đội xung kích được gọi đến trường thì mọi sự đã trễ.

Có tất cả hai mươi em và sáu cô trong đó có bà hiệu trưởng bị giết.

Nghề giáo tuy không có được sự đãi ngộ tương xứng về vật chất nhưng hưởng được sự kính mến lớn lao của học sinh và phụ huynh cũng như của chúng ta. Một trong những lý do các thầy cô được sự kính mến đó là do sự tận tâm phát xuất từ lòng yêu nghề và sự tận tâm trong nghề dạy dỗ. Có lẽ nghề dạy học là một trong những nghề mà các thầy cô luôn luôn đem hết tâm trí để phục vụ cho học sinh của mình. Thức khuya để soạn bài, dậy sớm để đến trường chuẩn bị cho ngày dạy là việc mỗi ngày của các thầy cô. Tính ra thì thời gian dành cho bản thân và gia đình mình không còn là bao nhiêu. Phần thuởng lớn nhứt cho sự tận tâm đó là khi thấy học sinh của mình mỗi ngày một khá hơn và đạt được kết qủa trong việc học khả quan hơn.

Cô giáo trẻ Victoria cũng đem hết nhiệt tâm ra để dạy dỗ học trò của mình nhưng cô đã làm được một việc mà ít có ai làm được. Cô đã hy sinh mạng sống của mình để che chở và cứu mạng sống của học trò mình. Sự hy sinh mạng sống của cô đã tạo sự xúc động cao độ ở mọi người khi nhận ra rằng các thầy cô chẳng những tận tâm với việc dạy dỗ mà còn sẵn sàng hy sinh chính mình cho sự an toàn của con em của chúng ta.

Thời phong kiến khi xưa ở phương Đông ta đã liệt hạng “sư” trên cả phụ huynh để nhớ ơn dạy dỗ và để tôn trọng các thầy cô, giờ đây các cô giáo đã hy sinh ngay trong lớp học ở trường Sandy Hook, điều này làm chúng ta phải nghiêng mình cảm phục và cúi đầu cảm tạ những hy sinh cao cả đó. Với những hy sinh cao qúy đó thì có lẽ chúng ta nên liệt hạng lại thứ bậc để kính trọng mà theo đó “sư” phải đứng trên “quân” thật nhiều lần./.

Ý kiến bạn đọc
20/01/201318:46:07
Khách
xứ gì thấy mà chán, phải giải quyết tận gốc chứ bằng không thiếu niên chán đời xách súng từ đời này sang đời khác.
Đi nhà thờ, giáo lý gì mà giết người như ngoé.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,102,275
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến