Hôm nay,  

Bà Nội, Bà Ngoại và Mẹ Tôi

20/01/201300:00:00(Xem: 192004)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân vùng Little Saigon.Đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ hai của bà, với lời ghi “Tặng thế hệ thứ 2, thứ 3 rất xuất sắc trên nước Mỹ và trên khắp Năm Châu. “Mong bà sẽ tiếp tục viết bằng những chuyện sống thật của người Việt tại Mỹ.

Bà Nội tôi sinh ở miền Bắc, làng Cổ Liêu, tỉnh Nam Định.

Sau Hiệp định Genève 1954, chia đôi đất nước, Người di cư vào Nam sinh sống.

Chiến tranh, người còn kẻ mất, bao nhiêu tang tóc xảy đến cho gia đình, bà Nội như cây tùng trước gió bão, che chở cho những đứa con còn lại ăn học tươm tất đàng hoàng. Dù cho tháng ngày đã làm cho thân xác bà Nội gầy còm, sức yếu. Người đàn bà can trường. Người đàn bà đã sinh ra ba tôi.

Bà Ngoại tôi quê ở miền Trung, Quảng Bình. Dáng người tha thướt, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ. Kết tóc se tơ với một người đàn ông đứng tuổi, đẻ một đàn con trong đó có Mẹ tôi.

Nước Việt Nam chia làm ba phần. Bắc phần theo chủ nghĩa Cộng sản cai trị. Trung phần và Nam phần theo chủ nghĩa Tự Do, được cơm no áo ấm. Chiến tranh tàn khốc, Cộng sản miền Bắc lấn chiếm miền Nam và tước đoạt chính quyền, để rồi cai trị toàn lãnh thổ Việt Nam.

Miền Nam được chính quyền Hoa Kỳ tài trợ và cho dân Việt di tản. Ba tôi theo đoàn tàu Hải Quân đi lánh nạn. Người dân tìm đủ mọi cách ra khỏi nước, chủ thuyết Cộng sản đang ra tay tàn bạo với người dân, tra tấn, kềm kẹp, bắt bớ. Mẹ tôi đành xin đi vượt biên, mong được tự do, giữa biển khơi, tấm thân nhỏ nhoi như mành treo chỉ.

Thời gian ở Mỹ.

Cả hai người, Ba và Mẹ tôi chưa hề biết nhau, người ở tiểu bang này, người ở tiểu bang kia. Chim trời, cá nước, có những mối tình, tuổi hoa mộng, bao nhiêu mơ ước.

Nhưng cái duyên tơ trời đưa đẩy, Ba và Mẹ tôi gặp nhau để rồi qua nụ cười, cả hai kết duyên tơ tóc. “Quyển sách” xuất bản đầu tiên của Ba Mẹ đó là "Tôi, Đỗ Khắc Thùy Vi"

Những lúc đau, Ba mẹ ôm mặt khóc, lo lắng, những câu hát ru con, những cái hôn áp vào má tôi, ấm áp, để rồi tôi lại khỏe mạnh, vui chơi.

Tôi e a lớp vỡ lòng, dù là con gái, tánh tôi rất hồn nhiên thích làm thằng con trai đá banh, mặc quần cụt và cũng rất là nhõng nhẽo với Ba Mẹ, đòi cho bằng được các món đồ chơi mà mình thích.

Tháng ngày thấm thoát trôi qua, tôi khôn lớn lần, để nhìn thấy được sự cực khổ của Ba Mẹ, mỗi sáng tinh sương phải gởi tôi đến nhà trẻ. Sau đó đi làm, kiếm sống cho gia đình, suốt cả một ngày dài. Qua nhiều năm tháng.

Tôi được sự bảo bọc chăm sóc của Ba Mẹ. Cả hai đã quá vất vả để nuôi tôi và em khôn lớn. Tôi luôn cố gắng học để đền đáp công ơn dưỡng dục đó. Tôi đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi.

Ngày tôi tốt nghiệp Đại học. Ba Mẹ tôi đã bước vào tuổi ngũ tuần. Tôi nhìn quanh các bạn tôi, thì thấy ba mẹ của họ cũng gần tuổi như Ba Mẹ tôi. Vậy họ cũng có một quá trình gồng gánh, lo toan nuôi con rất cực và vất vã...?

Tôi xin được cám ơn Ba Mẹ và cũng xin cám ơn những đấng sinh thành của tất cả các bạn, đã hy sinh cuộc đời của mình và lo cho các con ăn học.

Tôi đã bước vào đời, đi làm việc, có cơ may đầy đủ để thi thố tài năng và giúp đỡ cha mẹ phần nào.

Xin cám ơn bà Nội đã cho Ba một nụ cười nhân ái, một trí tuệ sáng suốt. Dù lời cám ơn này có muộn màng, khi Bà Nội đã về với cát bụi.

Cũng xin cám ơn Bà Ngoại đã sinh ra Mẹ con, một người phụ nữ xinh xắn, thông minh. Nên con đã có một sự kết tụ thông minh của Mẹ, lòng nhân ái của Ba, dòng máu đang luân lưu trong con.

Tôi xin chân thành cảm ơn đất nước Hoa Kỳ, đã cưu mang tất cả các chủng tộc sống trên xứ sở Tự Do, được hưởng một nền giáo dục thật xuất sắc, đầy đủ, cho mọi giới tuổi vẫn còn mong mưu cầu hiểu biết.

Cũng như tôi và các bạn đồng trang lứa đã có kết quả tốt như ngày hôm nay.

Kết quả có được đó là phải xin cảm ơn tất cả những Bà Nội, Nà Ngoại, các bà mẹ mới có mình hôm nay vậy.

Tôn Nữ Ngộ Khuê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,436,551
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến