Hôm nay,  

Phần Tiếp Chuyện “Ông Cha...”

2/18/201300:00:00(View: 272312)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Trong một bài viết được phổ biến đầu năm, tác giả kể chuyện về một Linh Mục giúp giải cứu những nạn nhân bị buộc làm nô lệ lệ tình dục.

Sau khi bài viết của tôi viết về "Ông cha và các ổ nô lệ tình dục" viết trên Việt Báo vào cuối tháng 12 năm 2012 thì tôi được phản hồi từ bạn bè và người thân ở nhiều nơi trên thế giới kể cả Việt Nam. Điều này làm tôi "khoái bao tử" nên viết thêm.

Trước hết là ông anh tôi ở Pháp, anh Hô gọi về cho biết, chú gởi cho anh bài viết của chú, thì trước đó một tuần có người bạn đã gởi cho anh rồi.

- Sao mau quá vậy?

- Chú nên biết bây giờ thời đại Internet mọi việc trên thế giới họ đều biết cả, và những bài viết về người tốt việc tốt họ đều tìm đọc. Bài chú viết về ông cha rất hay, viết về những người làm đẹp cho đời.

- Cám ơn anh.

Lại có điện thoại reo.

- Alô ai đó?

- Em Tuyết đây. Em ở Canada có người bạn mail cho em bài viết về ông cha mà tác giả tên Dục, em ngợ ngợ không biết có phải anh không?

- Còn ai trồng khoai đất này nữa!

- Ông cha hay quá hả anh?

- Ừ, hôm nọ Cha có điện thoại cho anh cám ơn anh, nhờ có bài viết mà nhiều người biết về việc làm của Cha, họ hỏi Cha đã đọc bài viết về Cha chưa? Cha cho biết là đã đọc rồi, có những người ở Việt Nam cũng hỏi Cha, Cha trả lời họ, đã đọc rồi. Cha còn cho biết có một ông bác sĩ ở Úc-Châu có liên lạc với Cha xin được đứng ra tổ chức một buổi gây quỹ để giúp Cha, Cha đã nhận lời, nhưng công việc dày đặc mãi tháng năm Cha mới qua được.

- Cô Tuyết có biết ông bác sĩ là ai không? Là con anh Dũng ở Sydney đó, là cháu của bác Mâu. Em biết tại sao anh biết không, là chị Chi con bác Mâu có điện thoại cho anh. Sự việc là Chi mò trên Net thấy bài viết của anh, Chi cho cháu Quang xem, cháu thích quá mới liên lạc với Cha, vì trong bài viết của anh có để số điện thoại của Cha Thông. Chị Chi có hỏi cháu Quang là có biết ông tác giả này là ai không. Cháu nói cháu không biết. Chị nói là chồng của cô Liên hôm nọ, cô Liên từ Mỹ qua thăm bà Nội và bố mẹ cháu đó. Con biết cô Liên. Cháu có liên lạc được với Cha Thông rồi. Cha thích lắm, nhờ bài viết về công việc của Cha mà mọi nơi trên thế giới nhiều người biết được công việc của Cha và yểm trợ Cha trong công tác từ thiện. Cha cám ơn nhiều. Cháu mong sớm được gặp Cha, nhưng mãi đến tháng Năm Cha mới qua Úc được. Cha phải qua lại nhiều các nước phương tiện rất là tốn kém, cháu muốn giúp Cha một phần nhỏ trong khả năng của cháu.


- Cô nghĩ cháu làm được như vậy là quá tốt, cháu còn nhỏ mà có cái tâm như vậy biết đâu các nơi khác nhiều người sẽ giúp Cha một tay bằng cách này hay cách khác. Xin ơn trên phù hộ cho Cha nhiều sức khỏe để tiếp tục công việc.

Tưởng chỉ có các nước tiên tiến trên thế giới mới vào Net để truy cập những bài viết trên báo, mà ở Việt Nam họ cũng vào Net. Bằng chứng là tôi có cô cháu tên Nguyễn Thị Minh Lý, cháu gọi cho tôi biết là cháu đã đọc bài viết của tôi rồi. Ở đâu mà cháu có? Cháu vào Net thấy tên chú, cháu thích quá. Không ngờ ông chú của cháu là một nhà văn. - Văn vẻ gì! Chú viết hay lắm, thật đấy, cháu còn gởi cho các bạn cháu nữa, khoe nhắng lên tác giả là ông chú tao đó.

Tôi cũng không ngờ là bài viết của tôi về ông cha mà được phổ biến rộng rãi như thế. Đúng là thời đại Internet.

Tôi vui lắm vì chỉ muốn mọi người biết được công việc của Cha để yểm trợ cho Cha trong công tác từ thiện.

Tôi cũng cám ơn Nhật Báo Việt Báo đã mở ra mục này để chúng tôi những "mầm non văn nghệ" đã có đất dụng võ. Mục này đã mở ra từ năm 2000 đến nay cũng gần mười ba năm rồi, mỗi năm ba trăm sáu lăm ngày, vị chi trên bốn ngàn bài đã được đăng hàng ngày mà vẫn còn tiếp tục, thật là kinh khủng. Ai cũng muốn giải bày tâm tư tình cảm của mình hoặc việc làm của những người khác sống trên nước Mỹ này. Đâu cần những câu văn chải chuốt của những nhà văn, chỉ cần nói ra những sự kiện mà mình hay người khác đã thấy, đã sống, dù câu văn ngây ngô hoặc viết sai chính tả độc giả đều chấp nhận. Chúng tôi một trong những tác giả có bài gởi về tòa soạn báo, xin chân thành cám ơn quý báo đã tạo cho chúng tôi có sân chơi trong mười mấy năm qua, nói ra cũng bằng thừa nhưng chúng tôi vẫn phải nói. Xin đa tạ.

Nguyễn Kim Dục

Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 867,262,425
Năm nay, Chủ Nhật thứ hai của tháng Năm, ngày 13 sắp tới, sẽ là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc sớm bài viết mới của Song Lam. Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Bà định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, New Jersey.
Tác giả là một nhà giáo hồi hưu, sau nhiều năm dạy Song Ngữ và ESL tại Khu Học Chính Minneapolis và Việt Ngữ tại Đại Học Minnesota, hiện cư ngụ với vợ tại Brooklyn Park, MN. Ông cũng từng dạy Anh Văn thiện nguyện tại Trung hoa và Việt Nam và dạy Việt Ngữ cho chùa Phật Ân tại Roseville, MN. Với nhiều bài viết đặc biệt, ông đã tham dự và nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Tên thật của nhà giáo họ Đặng là Thống Nhất và người em trai của ông có thên là Độc Lập. Bài viết mới của ông bắt đầu bằng một lời cảm thán với lịch sử “Thống Nhất- Độc Lập fì đâu mà...
Tác giả là một dược sĩ, cư dân Chino Hills, California, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2007. Bà là nhà văn có 3 tác phẩm đã xuất bản. Ngoài văn chương, sở thích của bà là đàn đương cầm, đã có 2 CD độc tấu nhạc cổ điển và tân nhạc. Sau đây là một truyện ngắn mới được dành cho Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả định cư tại Canada từ 9/1982, tốt nghiệp đại học dược khoa Toronto 1985. Năm 2011, ông góp bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên, một chuyện vui sống động trên chuyến bay từ Hongkong về Bắc Mỹ. Sau đó là bài “Bà Mẹ Tây” hay “Thằng Tầu Con của Mẹ” là bài viết thứ ba của ông, không chỉ sống động mà còn xúc động trong cách viết, cách kể. Sau đây là bài mới nhất của ông, ngày viết được ghi là 30 tháng Tư 2018.
Với bài đầu tiên “Hôm nay tôi Đi Xe Đạp”, tác giả được trao giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2017. Ông hiện sống và làm contractor (hợp đồng) ngành hàng không ở Vail, Arizona cho quân đội Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Hình ảnh một gia đình này nói lên được phần nào hiện trạng của một gia đình giàu có trong xã hội Ả Rập.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà hiện có tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017. Sau đy là bài viết mới của bà.
Captovan hoặc Capvanto là một bút hiệu khác của Philato, có lẽ do lối viết cách điệu từ Tô Văn Cấp, tên thật tác giả. Ông sinh năm 1941, từng là một đại đội trưởng thuộc TĐ2/TQLC, đơn vị có biệt danh Trâu Điên. Với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Năm mươi năm sau Mậu Thân, tác giả đã góp thêm hai bài viết đặc biệt: “Saigon 68 và Ông Sáu Lèo”, kể về Thiếu Tướng Nguyễn Ngọc Loan, và bài “Anh Lính Chiến và Người Phóng Viên”, kể về cuộc hành quân tại Phú Lâm A. Bài viết về Mậu Thân thứ ba của ông.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, thêm một bài mới viết mới.
Hôm nay, ngày 30 tháng Tư, mới đọc một hồi ức về ngày này. Tác giả qua Mỹ trong một gia đình H.O. từ tháng Sáu năm 1994, vừa làm vừa học và tốt nghiệp kỹ sư điện tử. Ông hiện là cư dân Garden Grove, California, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2018. Bài viết thứ tư của ông là chuyện Cần Thơ 43 năm trước.
Tác giả là một huynh trưởng Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, nhận giải bán kết - thường được gọi đùa là giải á hậu 2001. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Từ nhiều năm qua, ông là thành viên ban tuyển chọn chung kết nhưng vẫn tiếp tục vui vẻ góp bài mới.
Nhạc sĩ Cung Tiến