Hôm nay,  

Chút Tình Riêng Ngày Valentine

22/02/201300:00:00(Xem: 264132)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là một kỹ sư hồi hưu, đã sống 25 năm bên Pháp, 25 năm ở Mỹ, hiện cư ngụ tại Irvine cùng gia đình. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của ông là chuyện hậu valentine Day, ngắn nhưng ý nghĩa. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.

"St Valentine's Day" khởi đi từ ngày thứ Năm rồi kéo dài đến thứ hai thì lại nghỉ lễ "President's Day" nên mọi người đều hưởng một "long weekend" thoải mái.

Hôm nay sáng thứ ba, Tân nhận thấy ai cũng đến làm việc sớm hơn thường lệ, họ gặp nhau trò chuyện ở Cafeteria ngay tầng trệt. Mùi cà phê lan ra phía ngoài nên vừa lúc bước vào Corporation, nhiều người ngỡ ngàng, tưởng mấy ngày vui còn tiếp tục kéo dài!

Khí hậu Cali thật dễ chịu! Sáng mùa đông mà thời tiết chỉ phớt lạnh, không gian êm ái tạo niềm vui trong lòng mọi người khi họ trở lại làm việc sau những ngày yêu đương lãng mạn...

Niềm hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt các ông bà đã có gia đình con cái giống như nước ấm tình yêu vẫn còn tràn ly vào các dịp lễ đặc biệt! Nhưng nổi bật nhất lại là mấy cô cậu còn độc thân vui tính... Họ líu lo tâm tình những chuyện riêng tư, từ xa nhìn vào ai cũng đoán là việc phòng the kín đáo nên chốc chốc lại thấy họ chụm đầu vào nhau rồi cùng nổ ra tiếng cười đồng lõa! Ròn tan như tràng pháo đốt buổi đầu năm.

Các cô cũng đứng cạnh nhau, mái tóc vẫn chưa phai từng lọn cong được sửa soạn cho ngày lễ, son phấn thơm ngát, quần áo chỉnh tề, nhỏ to không thua gì các cậu. Họ chia ra thành từng nhóm mang vẻ mặt rạng rỡ vui tươi tựa như tất cả "tình nhân" nam nữ đều đã mang đến cho nhau những giờ phút ân ái mà khó ai sẽ quên được. Người tinh mắt thấy ngay đằng sau vẻ hoan lạc thỏa mãn ấy, nét mệt mỏi do thức khuya, ít ngủ trong những ngày vừa qua...

Tân bước vào văn phòng, đặt chiếc cặp trên bàn, ngồi phập xuống ghế như chưa tỉnh ngủ. Vẫn còn sớm nhưng chàng không có ý định xuống Cafeteria chuyện trò bởi lẽ chàng chẳng có chuyện gì mới lạ để kể khi tham gia tỉ tê với các người bạn Mỹ.

"Ngày Tình Nhân" của vợ chồng chàng vô tình đã thật bình thường. Một ngày như mọi ngày. Nhưng nếu so sánh với những đối tượng khác thì nó phải nhạt như nước ốc, như "đêm ba mươi... chỉ thấy người phu quét đường dừng chổi đứng nghe!" Âm thầm lãng nhách bởi vì Liên, vợ Tân dù bao năm sống trên đất nước này nhưng dửng dưng không chút để lộ sự mong muốn "celebrate" cái "Ngày Tình Nhân" mà nàng cho là "kỳ khôi" này. Hoặc giả, nếu có dự tính thì nàng cũng thản nhiên không phô bầy ý định, yêu cũng được mà chẳng yêu thì cũng huề!


Tân yêu vợ nhưng không có thói quen mua hoa. Ít dịp mang hoa về nhà vì cảm thấy hành động ấy ít nhiều trung thực, cung cách giả tạo đối với phong tục Việt Nam nhưng dĩ nhiên không vì thế mà lẳng lặng lờ đi dịp "Ngày Tình Nhân" này đối với vợ. Chàng chọn mãi mới được 12 bông hồng mầu đỏ sậm ẩn sẵn mầu cam tuyệt vời. Cứ tưởng hoa này mà về nhà, hẳn Liên sẽ phải khen và ôm chầm lấy chồng hôn tới tấp! Mười hai bông hoa tượng trưng cho 12 tháng hạnh phúc và vợ chồng chàng sẽ yêu nhau thắm thiết như mầu hoa quý hiếm.

Than ôi!

Thực tế, Tân chỉ nhận được một nụ cười mỉm chi lẫn vào tiếng rụt rè cảm ơn. Đứng mãi bên cạnh chờ đợi một nụ hôn dù trên má hay phảng phất trên môi mà Tân cũng chẳng được. Liên cắt cành để 12 cánh hoa vào bình nước rồi đặt lên bàn...

Thế là xong! Hóa ra Liên còn dấu kín nỗi lòng hơn cả chồng. Đăm chiêu, Tân tự hỏi chả lẽ bất cứ việc lớn nhỏ nào cũng phải thổ lộ và xin sỏ để nàng lúc vui thì cho... lúc buồn thì khất? Có một cái gì đó đang nhen nhúm vẻ bất ổn trong tình yêu của chàng với Liên rồi chăng?

Đây là thất bại lớn của vợ chồng Tân hay nói chung là của những gia đình Việt Nam coi nhẹ việc bồi dưỡng hạnh phúc lứa đôi do bởi thói quen nhàm chán hay "chuyện ấy" "chán rồi khổ lắm mình ơi!" Vì thế, với họ "Ngày Tình Yêu" cũng chỉ như mọi ngày, chẳng đáng bận tâm. Cuối cùng, ích kỷ chỉ biết sống theo ta... Còn mình thì cũng là ta nên sẽ phải theo ta! Tự ái của Liên đã để lên cao, cao hơn cả tình vợ chồng nên tạo thành cảnh ta với mình, hai ta là một nhưng thực trạng, hai ta đã là hai và cả hai vẫn ngơ ngác thờ ơ chưa ai hiểu ai...

Tân mơ hồ nhìn qua cửa sổ...

Ánh bình minh vừa ló dạng, chàng ước một ngày Liên sẽ hiểu tầm quan trọng của "Ngày Tình Nhân" bất kể dù ở lứa tuổi nào.

Chàng tự hỏi, nếu năm tới năm tới nữa cứ tiếp tục tình trạng như thế này, không hiểu chàng còn kiên nhẫn mua hoa tặng vợ không. Mọi chuyện cứ lặng lẽ hờ hững, và rồi thử hỏi cả hai sẽ được yên thân không?

Mạnh ai người ấy sống... Xa gần sẽ không là vấn đề, tất cả chỉ còn là bổn phận! Tình già từ đó sẽ nhẹ gánh phiền muộn chăng?

Tân lấy hồ sơ ra và bắt đầu công việc... Từ xa, thình lình có mùi hương "L'Air du Temps" của Nina Ricci thoáng đến gần. Cô thư ký của chàng vừa rời Cafeteria trở lại phòng, tươi cười tiến về phía chàng như muốn san sẻ những niềm vui chưa dứt...

Cao Đắc Vinh

Ý kiến bạn đọc
23/02/201315:03:38
Khách
Với tôi ngày tình nhân ,khi mính tặng hoa hay gift,đó là tự nguyện ,không expect được lại! 17 năm nay tặng hoa or gift cho bà xả co mấy lần nhận được quà lại?ngoài tiếng thanks,nhưng it's OK with me,chỉ trừ những người sinh ra ở đây,những người sinh ra ở VN người ta đâu có quen cái lể này.
Heh,tuy ko quen lể Valentine nhưng thử ko lam gì hết xem ,chắc sẽ bị mấy bà cằn nhằn he he he,chắc bị ảnh hưởng chung quanh,thấy người khác có mà mình ko có thì buồn!!!
27/02/201323:55:41
Khách
VN không có ngày lễ này cũng đâu có chết, nhiều người giả bộ tặng hoa rồi giết vợ đó.
Không lẽ ông vua xây lăng mộ vợ nổi tiếng thế giới không lãng mạn.
Tặng ba cái cục kẹo rẻ chán mớ đời.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,171,574
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến